Đừng Khóc

Chương 12: Người máy




Người hầu kinh ngạc mà nhìn về phía Lạc Trạm.

Lúc hắn nhận lệnh của lão tiên sinh để xuống dưới mời người, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý để thu dọn cục diễn rối rắm sau khi Lạc Trạm phủi tay chạy lấy người.

Không ngờ tiểu thiếu gia Lạc gia hay làm khó bọn họ nhất, đêm nay lại đổi tính, thế mà lại đồng ý đi.

Người hầu không thể tin được mà xác nhận một lần nữa: "Thiếu gia, ngài vừa nói là đã biết?"

Lạc Trạm khẽ híp mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

Người hầu thấy câu "Trả lời", áp sự nghi hoặc xuống đáy lòn, khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi liền tươi cười: "Vậy thiếu gia và Đường tiểu thư chờ ở đây một lát, tôi đi mời vị tiểu thư nhỏ kia đến."

"......"

Lạc Trạm nhíu mày, liếc về một phía.

Thì ra trong lúc nói chuyện, Đường Lạc Thiển đã chạy tới bên cạnh hắn.

Đường Lạc Thiển vừa mới đi lại liền nghe thấy người hầu nói, nụ cười thẹn trên mặt cứng lại, cô không tin được mà nói lại, "Con nhãi...... Đường Nhiễm cũng muốn đi chúng ta sao?"

"Lão tiên sinh phân phó như vậy." Người hầu trả lời.

"......" Đường Lạc Thiển cắn môi, đáy mắt xẹt qua một chút phẫn hận và bất mãn.

Nhưng người hầu đã nói là ý của Lạc lão tiên sinh, Lạc Trạm còn đứng ở cạnh cô, cô dù muốn "phát hỏa" cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Chờ đến khi người hầu tìm thấy Đường Nhiễm rồi đi qua, Đường Lạc Thiển do dự, hướng về Lạc Trạm.

Cô cố hết sức có thể để bày ra nụ cười với đường cong mà bản thân vừa lòng nhất, giọng cũng cố gắng nhẹ nhàng: "Lạc Trạm, em nghe nói hôm nay giọng anh không thoải mái, có muốn em ——"

Còn chưa dứt lời, Lạc Trạm nâng mí mắt, giống như là bị nhắc nhở cái gì.

Hắn không để ý tới Đường Lạc Thiển, xoay người đi trở lại trước ghế sô pha mình ngồi lúc nãy, cúi người, rút một thứ hơi mỏng ra từ kẽ hở.

Mọi người trong yến hội vốn nhìn chằm chằm từng cử động của vị thiếu gia này, thấy hắn đột nhiên có động tác, ánh mắt mọi người đều tò mò mà nhìn lại.

Thấy rõ đồ vật trong tay Lạc Trạm là cái gì, mọi người ngơ ngác ——

Đó là một xấp giấy trắng viết tay, còn có một cây bút ký.

Người trẻ tuổi gần đấy tò mò hỏi: "Lạc thiếu, anh là......?"

Lạc Trạm lười biếng mà rũ mắt, một tay nâng tờ giấy viết tay, cắn mở nắp của cây bút ký ra, viết một dòng chữ như rồng bay phượng múa:

【 giọng đau, không tiện nói chuyện. 】

Người trẻ tuổi ngây người, "Dù trước kia có nghe người hầu nhà anh nói, nhưng là lúc nãy...... Không phải còn tốt sao?"

Lạc Trạm cụp mắt, tiếp tục viết xuống, viết xong, lười biếng mà đưa ra:

【 gián đoạn phát tác. 】

Mọi người: "............"

Tốt thật, phát bệnh mà tự nhiên còn bị gián đoạn.

Mà lúc này ở góc sân thượng, Đường Nhiễm ghé vào tay vịn trên sô pha, vừa xoa nhẹ dạ dày, vừa tự hát đến bài《 trùng nhi phi 》.

Đến tận khi cô chú ý đến tiếng chân của người hầu đang đi đến. Đoán là đối phương hình như đang đi về phía mình, Đường Nhiễm ngồi dậy, cẩn thận mà sờ cây gậy dò đường trên tay vin.

"Tiểu thư Đường Nhiễm phải không ạ?" Người hầu hỏi.

Đường Nhiễm bất an gật đầu, "Là tôi."

"Lão tiên sinh nhà chúng tôi mời cô và Đường tiểu thư theo thiếu gia đi lên thư phòng."

"Lão tiên sinh? Tôi cũng đi lên sao?" Đường Nhiễm không ngờ tới mà hỏi.

Trong ấn tượng của cô, cô đã từng nghe nói qua vị đại gia trưởng họ Lạc này, nhưng cũng chưa bao giờ tiếp xúc, nên có chút không rõ vì sao ông ấy lại muốn gặp mình.

Người hầu nói: "Lão tiên sinh cố ý dặn dò, muốn thiếu gia dẫn Đường Nhiễm tiểu thư cùng đi lên."

Đường Nhiễm do dự, nhẹ giọng hỏi: "Thiếu gia...... Là Lạc Trạm?"

Người hầu sửng sốt, "Đúng vậy."

"Được."

An tĩnh vài giây, cô gái nhỏ sờ soạng rồi đứng dậy khỏi sô pha, cầm gậy dò đường rồi nhẹ nhàng dò thử về khu vực xa lạ phía trước.

Sau đó cô dựa theo giọng nói của người hầu mà hơi nghểnh mặt, "Phiền ngài dẫn đường."

"Đương nhiên. Đường tiểu thư mời đi theo tôi."

"......"

Đường Lạc Thiển đứng trước cửa sân thượng, nhìn người hầu Lạc gia dẫn cô gái nhỏ chống gậy dò đường từ từ đi tới, sắc mặt cô vốn đã khó coi, giờ lại càng thêm âm trầm.

Đứng im tại chỗ vài giây, Đường Lạc Thiển có chút phẫn hận mà cắn chặt răng, hướng Lạc Trạm, người từ đầu tới cuối không thèm nhìn cô dù chỉ một lần.

"Lạc Trạm, nó quá chậm, em không muốn chờ nó. Anh —— anh không lên lầu sao?"

Lạc Trạm cầm giấy viết tay, đút túi quần, dựa vào trước vách tường hơi thấp của sân thượng, lười biếng mà nhìn chằm chằm một góc ở sân.

Cô gái nhỏ chống gậy dò đường đi từng bước rất chậm. Hôm nay cô mặc chiếc váy lễ phục nửa tối nửa sáng, dưới ánh đèn nhìn trông cực kì xinh đẹp, vòng eo được đường váy phác hoạ ra rất tinh tế, dưới làn váy lộ ra nửa đôi chân trắng như tuyết, tựa như ngọc đá xinh đẹp phát sáng trong bóng tối.

Có lẽ là do khẩn trương, cô gái nhỏ càng đến gần, Lạc Trạm càng thấy ngón tay trắng dài của cô nắm chiếc gậy dò đường càng thêm chặt hơn, cái cằm trắng nõn hơi ửng hồng cùng chiếc cổ nửa úp nửa mở, cánh môi mang một ít màu đỏ tươi khẽ nhấp..

Chắc là vì "Lần đầu tiên" gặp tiểu thiếu gia họ Lạc, người mà nghe đồn tính nết vừa lạnh lùng vừa tệ hại, từng sợi tóc của cô gái nhỏ đều lộ ra vẻ bất an.

Lạc Trạm híp mắt cười cười.

Bị "bơ" năm lần bảy lượt, tính tình tiểu thư của Đường Lạc Thiển không kìm được.

Cô bực bội mà dậm chân, "Lạc Trạm!"

Lạc Trạm cuối cùng cũng có phản ứng.

Cười nhẹ, hắn lạnh lùng giương mắt, con ngươi đen như mực không cảm xúc liếc về phía Đường Lạc Thiển.

Đường Lạc Thiển bị đôi mắt đen nhánh kia nhìn chằm chằm, trong lòng run lên, hơi muốn lùi lại. Nhưng thoáng nhìn thấy Đường Nhiễm đã từ từ đi đến, cách bọn họ không xa, cô chỉ có thể cắn răng ương ngạnh, "Em đang nói với anh đó, anh nhìn người khác làm gì?"

"......"

Cách hơn hai thước, Đường Nhiễm chần chờ mà dừng chân.

Cô nghe được giọng của Đường Lạc Thiển, chỉ là có chút ngạc nhiên: Mấy năm nay, từ lúc quen người chị gái ở Đường gia này, đây là lần đầu cô nghe thấy giọng của đại tiểu thư này nghẹn khuất (ủy khuất mà không nói ra) mà ẩn nhẫn (cố gắng để nhẫn nại) như vậy.

Hình như là đang nói chuyện với tiểu thiếu gia Lạc gia?

Tưởng tượng đến người bên cạnh là một tên xấu tính, còn thích đôi mắt xinh đẹp, Đường Nhiễm lại càng nắm chặt lấy gậy dò đường trong tay.

Đường Lạc Thiển cắn chặt răng, miễn cưỡng cười, "A, có phải là anh không muốn đi cùng với nó phải không? Đường Nhiễm không nhìn được, nếu anh để ý việc này thì chúng ta đi trước được không?"

"......"

Đường Nhiễm bất an nắm gậy dò đường.

Lạc Trạm khẽ nheo mắt.

Quen bmấy ngày rồi, lần đầu hắn thấy cô gái nhỏ ở trạng thái phòng bị như vậy, tựa như con nhím dựng hết gai bảo vệ toàn thân —— rõ ràng là vì đi về phía hắn, hắn càng nhìn lại càng cảm thấy chơi sẽ rất vui.

Nhưng bên cạnh co vài thứ ồn ào......

Lạc Trạm nhăn mi, nghĩ nghĩ, hắn cầm giấy viết tay, viết xuống một dòng như chữ rồng bay phượng múa lên trên, sau đó đưa đến trước mặt Đường Lạc Thiển ——

【 Em gái cô thật là đẹp mắt. 】

"!?"

Mặt Đường Lạc Thiển trắng bệch.

Cô nhìn lên, thấy thiếu niên cầm lấy tờ giấy, cười lãnh đạm mà lười nhác.

Đường Lạc Thiển chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô tức giận quay đầu, không nói hai lời liền chạy lên cầu thang.

Người hầu sửng sốt, "Thiếu gia, Đường tiểu thư làm sao vậy?" Hắn theo bản năng muốn đi xem thử, rốt cuộc là Lạc Trạm viết cái gì.

Lạc Trạm lặng lẽ cười lạnh. Hắn duỗi tay một cái, sau đó xé trang giấy trắng trên cùng, vo thành một cục nhét vào túi quần.

【 đi thôi. 】

Hắn viết xuống hai chữ, ý bảo người hầu dẫn cô gái nhỏ theo kịp.

Người hầu chỉ gật đầu.

Nhưng mà vừa đi được hai bước, bỗng đôi chân dài phía trước cặp dừng lại, quay trở lại sân thượng.

Vài giây sau, người hầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tiểu thiếu gia của bọn họ bưng cái đĩa điểm tâm cùng với một cái muỗng bạc trở lại.

Một tay không thể viết, Lạc Trạm cũng lười giải thích đây là chuẩn bị cô gái nhỏ nào đó đói đến đau dạ dày. Trong ánh mắt kinh ngạc của người hầu, hắn liếc về phía cô gái nhắm hai mắt, sau đó bình tĩnh bưng đĩa mà đi về phía trước.

Đường Nhiễm cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ không biết gì mà đứng tại chỗ.

Một lúc lâu sau, cô mới nghe người hầu khó khăn mở miệng: "Chúng ta cũng đi thôi, Đường tiểu thư."

"...... Được."

Đường Nhiễm hoang mang gật đầu.

Lúc Đường Nhiễm và Lạc Trạm đến thư phòng của Lạc lão tiên sinh, Đường Lạc Thiển có vẻ đã ngồi được một lúc.

Lạc lão tiên sinh ngồi ở sô pha chính, Đường Lạc Thiển ngồi cùng ông, ngay tại vị trí đầu tiên của sô pha, cô cụp mi rũ mắt, không hề có một chút ương ngạnh nào của khi nãy.

Lạc Trạm lướt nhìn cô, tầm mắt không dừng lại mà dời đi ngay.

Đĩa điểm tâm ngọt đã bị hắn đưa đến phòng chờ của thư phòng, lúc này hắn chỉ cầm tờ giấy trắng, đi theo sau người hầu và cô gái nhỏ chống gậy dò đường, lười biếng mà đi vào.

"Lão tiên sinh, thiếu gia và Đường Nhiễm tiểu thư tới rồi." Người hầu đứng lại bên cạnh sô pha.

Lạc lão gia nghe thấy tiếng động ở phía trước, lúc này mới lấy lại tinh thần, thu lại ánh mắt phức tạp đang nhìn cô bé cầm gậy dò đường.

Hắn hơi hé miệng, do dự vài giây rồi mới nói nhỏ, giống như là sợ dọa đến cô gái nhỏ: "Cháu là Đường Nhiễm?"

Đường Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, Lạc Trạm đã nhăn mi liếc Lạc lão gia một cái.

Thư phòng an tĩnh vài giây, Đường Nhiễm nhẹ giọng mở miệng: "Cháu chào ông Lạc." Giọng cô trong veo, chỉ giấu một chút xíu bất an ở trong.

"Tốt, tốt." Lão gia tử nói liên hồi, về sau lại nhớ tới cái gì đó, bất mãn mà nhìn về phía cháu trai, "Cháu sao không nói gì? Em Đường Nhiễm nhìn không được, cháu cũng không biết đường mà đỡ nó ngồi xuống?"

"......"

Lạc Trạm hơi cứng đờ.

Tuy trước khi xuống lầu, hắn đã tìm người hầu đổi một bộ quần áo không có hương thơm nhưng nếu thân cận quá hắn vẫn sợ bị nhận ra.

Lạc Trạm theo bản năng mà quay đầu, nhìn về cô gái nhỏ ở phía trước.

Liền thấy Đường Nhiễm hình như là dựa vào hướng nói chuyện của ông cụ để tìm ra vị trí của hắn, cô gái nhỏ ngơ ngác hai giây, sau đó từ từ mà...... Dịch ra xa hắn một cm.

Lạc Trạm: "."

Xem ra tiếng xấu của tiểu thiếu gia Lạc gia truyền bên ngoài rất xa nha.

Tâm lý phản nghịch đã chết trong lòng hắn nhiều năm trước giờ lại trỗi dậy, Lạc Trạm cong khóe miệng, không nói gì mà đi qua đỡ lấy tay cô, xách cô gái nhỏ đang không tình nguyện đến ghê sô pha giống như xách con gà con.

Khó khăn mà ngồi vào trên sô pha, Đường Nhiễm rút nhanh tay về, giống như là thêm một giây nữa sẽ bị đại ma vương "Lạc Trạm" ăn luôn vậy.

Nhìn cô gái nhỏ mặt tái nhợt mà còn muốn duy trì lễ phép, ông cụ rốt cuộc cũng nhíu mi, không vui mà nhìn về phía cháu trai, "Cháu là thổ phỉ sao?"

"......"

"Sao lại không nói gì?"

"......"

Người hầu thấy lão gia sắp bốc hỏa, tiểu thiếu gia còn như không có việc gì, lười biếng cà lơ phất phơ mà đứng cạnh, cuống quít khom người giải thích cho lão gia: "Giọng tiểu thiếu gia khó chịu, không nói được."

"Giọng nói khó chịu?" Ông lão nhíu mày, "Buổi sáng không phải còn tốt sao?"

"Có lẽ là đột nhiên khó chịu." Nhớ tới Lạc Trạm ở sân thượng bảo cổ họng tự nhiên phát bệnh, người hầu nói lời này cũng hơi chột dạ.

Cũng may ông cụ không miệt mài truy hỏi, chỉ cau mày liếc nhìn Lạc Trạm, "Vậy cháu cũng ngồi xuống đi."

Lạc Trạm vốn định cự tuyệt.

Nhưng liếc thấy cô gái nhỏ vừa nghe xong thì căng thẳng đến mức bả vai cứng đờ,, hắn lại cong khóe miệng.

Không ngồi chỗ ông cụ chỉ, Lạc Trạm cố ý dẫm manh bước chân, đi đến cái ghế sô pha mà Đường Nhiễm ngồi, thoải mái hào phóng mà ngồi xuống.

Sô pha bằng da co dãn vô cùng tốt bị ai đó cố ý đè nặng, bị ép đến run lên.

Ngồi ở cạnh sô pha, cô gái nhỏ theo đó mà run nhẹ, sau đó chậm rì rì mà rụt rè cách phía hắn xa xa một tí.

Lạc Trạm nhịn cười, quay đầu, thấp giọng mà khụ khụ.

Đường Nhiễm cẩn thận mà đặt tay chân tránh trêu chọc đến tiểu thiếu gia đáng sợ kia, sau khi nghe thấy tiếng động cô liền ngơ ngác.

Cái giọng này, sao nghe có chút giống......

Chưa kịp nghĩ xong, cô gái nhỏ ở trong lòng mà lắc lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ của chính mình.

Sau gần mười lăm phút, toàn là Đường Lạc Thiển nói chuyện phiếm với ông cụ.

Lâu lâu ông cũng cố ý hỏi Đường Nhiễm vài vấn đề, chỉ có những lúc như vậy, cô mới có thể ra khỏi cái thế giới nhỏ yên tĩnh của chính mình, nói nói vài câu.

Mỗi lần cô mở miệng, kẻ dựa vào tay vịn sô pha, cách ba người xa nhất, Lạc Trạm, mới có thể bỏ qua sự buồn ngủ đến mức nhíp mắt mà nghe chất giọng mềm mại của cô gái nhỏ nói vài câu.

Giọng cô rất êm tai, không biết khi khóc có phải cũng ——

Mí mắt Lạc Trạm bỗng giật giật.

Hắn bị bất ngờ bởi cái ý tưởng mà chính mình mới nghĩ ra đến mức cả người căng thẳng.

Trong nháy mắt không hề buồn ngủ, hoàn toàn tỉnh táo.

Cách một cái bàn trà dài, ông cụ bị sự giật mình của Lạc Trạm làm cho hoảng sợ, sau khi nhận ra thì tức giận đến thổi râu trừng mắt, "Mày đêm nay cuối cùng là muốn làm cái gì!"

"......"

Lạc Trạm dừng lại. Cơ thể cứng đờ, ánh mắt phức tạp, thâm trầm mà nhìn thoáng qua cô gái mù nhỏ nhắn, hồn nhiên không biết gì.

Lạc Trạm chậm rãi rũ mắt, áp tức giận xuống đáy lòng, hắn cầm lấy tờ giấy trắng bên cạnh, nhanh chóng mà viết sơ mấy chữ, theo bàn trà mà đưa đến dưới tầm mắt ông cụ:

【 lải nhải mãi, vẫn không xong? 】

Ông tức giận đến mức muốn đá hắn.

Sau khi nhịn xuống, ông cụ mở miệng: "Thời gian không còn sớm, ở cùng với ông lão như ông cũng không thú vị —— ông không chậm trễ mấy đứa đi chơi nữa, bảo Lạc Trạm dẫn mấy đứa xuống lầu đi."

Ánh mắt Đường Lạc Thiển lóe lóe, làm nũng cười: "Sao lại vậy? Ông Lạc thú vị nhất, sẽ không nhàm chán đâu."

Đường Nhiễm bên cạnh sờ gậy dò đường chậm rãi đứng dậy, dừng một chút, thành thật mà mở miệng: "Hẹn gặp lại ông nội...... Sinh nhật vui vẻ."

Bị câu nói này nhắc nhở, ông cụ đột nhiên nhớ tới, "Tiểu Nhiễm, sinh nhật 16 tuổi của cháu sắp tới rồi phải không?"

Đường Nhiễm bất ngờ mà dừng lại, "Vâng."

Ông cụ nói: "Ông mua cho cháu món quà từ nước ngoài, là người máy phỏng sinh hình người, trước tiên đưa đến phòng thí nghiệm nghiên cứu một chút về công năng với hạn chế. Chờ thêm hai ngày, bảo Lạc Trạm dẫn cháu đi nhìn lễ vật được không? Không có việc gì thì đem nó về nhà."

Đường Nhiễm và Đường Lạc Thiển đều ngây người.

Chờ lấy lại tinh thần, Đường Lạc Thiển nhìn về phía Đường Nhiễm mang theo chút phẫn hận, ngại vì có ông và Lạc Trạm ở đây nên cô mới không phát hỏa, nhưng sắc mặt vẫn không tốt.

Ông cụ tất nhiên nhận thấy, hơi nhíu nhíu mày, nhưng chưa nói gì.

Đường Nhiễm sửng sốt một hồi lâu rồi mới lấy lại tinh thần, chần chờ vài giây sau, thành thật mở miệng: "Nhưng đây là lần đầu cháu gặp ngài, không nên thu lễ vật."

"Cái này thì có gì mà nên hay không nên? Vốn là mua cho cháu, người khác cũng không dùng đến."

"......"

Đường Nhiễm khép hờ mắt, trong lòng rối rắm.

Nếu là những thứ khác, có lẽ cô sẽ kiên trì từ chối, nhưng là người máy phỏng sinh......

Vậy chắc hẳn là giống một "Lạc Lạc" có thể sờ được, vô cùng chân thật mà làm bạn với cô, phải không?

Đường Nhiễm nghe thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Trầm mặc lúc lâu, cô gái nhỏ hơi đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói: "Cháu rất thích trí tuệ nhân tạo, cho nên muốn nhận cái lễ vật này."

Ông cụ bị cô chọc cười, "Vốn dĩ là tặng cho cháu."

Cô gái nhỏ bất an nhưng vui vẻ mà cầm gậy dò đường, khóe mắt khẽ cong, "Cảm ơn ông nội."

"......"

Ông ngẩn người.

Nụ cười này không lộ ra đôi mắt đẹp nhất, nhưng lại chân thành đến mức không ai không bị lay động.

Sau một lúc hắn khẽ thở dài, "Nên là như vậy. Lạc Trạm," ánh mắt ông cụ phức tạp mà ngẩng đầu, "Cháu cuối tuần nhớ dẫn Tiểu Nhiễm đi xem người máy, biết chưa?"

Lạc Trạm vừa định gật đầu.

Liền nghe cô gái nhỏ mở miệng: "Ông nội, không cần phiền toái Lạc Trạm...... Ca ca."

Ông cụ bất đắc dĩ, "Sao lại phiền toái, về sau đều là người một nhà. Hơn nữa không bảo nó dẫn, chẳng lẽ lại để chính cháu đi xem một mình sao?"

Đường Nhiễm do dự vài giây, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.

Cô cẩn thận mà mở miệng hỏi: "Vậy, có thể bảo Lạc Tu ca ca đưa cháu đi không?"

Lạc Trạm: "......"

Lạc Trạm: "?"

- -----------------------------------

Tui thề là cái chương khốn lạn này nó dài.....

Chương sau cũng dài.........

Dài.......dài.......