Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 22: Lên Tiếng






"Biết là tốt. Xuống xe đi!"

Từ Phong nói rồi đẩy cửa xe ra ngoài, tiện thể ném điếu thuốc đã tắt vào thùng rác gần đó. Hắn đứng ngay cổng, đưa ngón trỏ vào máy cảm ứng vân tay để mở cổng rồi quay lại nhìn. Thạch Ngọc Cầu thò đầu ra khỏi xe, nhưng cô tạm thời vẫn chưa xuống được, vì một bên chân bị thương đã mất cảm giác rồi. Cô sợ phát hoảng, nhưng vẫn cố nhích ra một chút để xuống xe. Hắn nhìn cổng đã mở toang ra rồi mà cô vẫn chưa xong, nhăn mày hỏi.

"Lâu vậy?"

Thạch Ngọc Cầu áy náy bám vào cửa xe để xuống. Nào ngờ hai chân vừa chạm đất đã đau điếng người, cô hốt hoảng kêu lên.

"A!"

Từ Phong quên mất cô đang bị thương ở chân, nếu biết vậy hắn đã bóp còi để người làm ra mở cổng rồi. Vì hắn không muốn cô dính dán đến hắn để người khác hiểu lầm nên mới tốn công sức như vậy. Hắn bước đến, bất ngờ ngồi đưa lưng lại trước mặt Thạch Ngọc Cầu khiến cô ngớ ngẩn.

"Thiếu gia?"

"Lên mau đi! Nói nhiều quá!"

Cô đứng bằng một chân, ngả nghiêng ngả ngửa nhìn lưng của hắn. Nếu thật sự để cho hắn cõng đi vào trong nhà, cả dinh thự sẽ một phen dậy sóng. Cuộc đời cô quá nhiều trắc trở rồi, không muốn tự mình chuốc thêm phiền phức nữa. Biết rằng hắn có ý tốt, nhưng cô thật tình không thể cứ dựa dẫm vào hắn.

"Không được đâu thiếu gia."

Từ Phong "hừ" lạnh một tiếng, đứng dậy dứt khoát khom xuống bế cô lên khiến cô hoảng hồn. Người cô được nhấc bổng, xốc lên một cái làm mái tóc dài sau lưng cũng như nhảy múa. Hắn "ném" cô lại vào xe rồi đi qua ghế lái đóng cửa lại, khởi động xe chạy vào nhà. Thạch Ngọc Cầu lấn cấn một chút. Lúc đầu lẽ ra hắn nên làm thế, thay vì để cô cứ thấy áy náy không chịu ngồi trên lưng hắn.

Tiếng xe chạy vào hầm làm phu nhân đang ngồi ở phòng khách chú ý. Lúc Từ Phong vừa ra khỏi nhà, bà quản gia đã báo tin rằng cô người làm mới vào dinh thự tên là Thạch Ngọc Cầu không thấy đâu. Bà ấy trầm ngâm, sau đó mới xâu chuỗi lại sự việc Từ Phong nói sẽ ra ngoài ăn tối. Bình thường hắn không phải người ăn uống tuỳ tiện, nếu không phải ăn mấy món không dầu thì chỉ uống ngũ cốc dinh dưỡng. Một người chưa có ý định ăn ở ngoài như hắn, hôm nay lại nói ra được câu đó sao?

Từ Phong đi vào trước, Thạch Ngọc Cầu khập khiễng đi theo sau. Lúc này khi cô vừa ngước mắt lên nhìn, mới lần đầu tiên được trông thấy phu nhân ngồi trên ghế. Dáng vẻ sang trọng quyền lực này, toát lên khí chất ngút ngàn.

"Đứng lại."

Cả hắn và cô đều dừng lại cùng một lúc. Hắn đã chuẩn bị ấn nút thang máy nhưng phải quay đầu lại nhìn, còn Thạch Ngọc Cầu thì cúi đầu đứng nép qua một bên. Phu nhân đưa mắt qua lại nhìn hai người trước mặt mình. Con trai của bà dù có tốt hay xấu gì cũng là do bà sinh ra, bản tính của hắn thế nào bà hiểu rất rõ. Hắn là người ngang ngược, thậm chí tính cách có phần thích bạo lực và bắt nạt người khác. Những người có tầng lớp thấp như Thạch Ngọc Cầu, đúng là không thể lọt vào mắt hắn.

Vậy mà bây giờ, hắn rõ ràng muốn dang tay ra che chở cho cô, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra xa cách. Phu nhân cầm ly trà lên, nhìn vào trong ly một lúc rồi lại đặt xuống.

"Mẹ không gọi con. Mẹ gọi cô ta."

Thạch Ngọc Cầu thoáng ngước lên nhìn. Cô chưa từng tiếp xúc với phu nhân, nên không biết bà ấy là người thế nào, có dễ hầu hạ hay không. Cô nhích chân bước lên một bước, cảm giác đau do vết thương bị dây thừng đánh trúng truyền đến tận xương tủy. Từ Phong thấy vậy mới xoay người lại, thuận thế đứng chắn ngay mặt cô. Hắn lạnh giọng nói với bà quản gia sau lưng phu nhân.

"Đổi người hầu hạ phu nhân. Cô ta phải theo tôi lên lầu."

Bà quản gia ngập ngừng khó xử, dù sao người cũng là do phu nhân muốn giữ lại hầu hạ. Thạch Ngọc Cầu thấy mặt Từ Phong và bà ấy ai cũng căng thẳng, không biết nên nghe lời ai. Nhưng người lớn hơn vẫn là phu nhân, có lẽ sẽ có quyền hành hơn một chút. Cô không muốn phật lòng ai trong hai người họ, chỉ muốn yên ổn mà làm tròn công việc của mình.

Thạch Ngọc Cầu bước đến gần chỗ của phu nhân, sau đó nhìn Từ Phong, lí nhí nói.

"Thiếu gia! Phu nhân gọi thì tôi cũng nên ở lại. Hay là..."

"Tôi chưa cho cô nói. Tránh qua một bên."

Cô ngơ ngác nhìn, đến cả phu nhân cũng có biểu hiện ngạc nhiên. Bà ấy đương nhiên không thể chấp nhận chuyện hắn dung túng cho một người làm trong nhà. Dù cho đó chỉ là nhất thời, dù chỉ là qua đường cũng không được. Hắn ra ngoài có thể ăn chơi, có thể không đứng đắn nhưng ở trong căn nhà này tuyệt đối không.

"Người làm trong nhà hầu hạ chủ là chuyện bình thường. Con có thái độ như vậy là sao?"

Từ Phong nhìn bà ấy bằng ánh mắt mệt mỏi nhưng rất sắc. Cả ngày hôm nay hắn chỉ chợp mắt một chút, ra ngoài tìm Thạch Ngọc Cầu về đến nhà còn phải đứng đây đoi co

"Cô ta là do con chọn. Hầu, thì cũng là hầu con."

"Con..."

Phu nhân chỉ tay về phía Từ Phong, nhưng chỉ nhận lại cái nhìn thờ ơ của hắn. Thạch Ngọc Cầu bị kẹt ở giữa khó xử vô cùng, cô cũng biết chỉ vì hắn có thái độ khác với mình mà lại có thêm người nghịch ý. Hắn tránh sang một bên, nhướn mày ra hiệu cô vào trong thang máy trước. Cô nhìn sang phía của phu nhân, thấy bà ấy không thèm nói gì nữa cũng không nhìn đến mới lẳng lặng đi vào.

Vừa lên đến lầu ba, chân của Thạch Ngọc Cầu đã không trụ được lâu hơn nữa mà ngã nghiêng. Cô di chuyển bằng một chân từ ngoài Thần Lệ Uyển vào phòng khách rồi vào thang máy. Thật may vì nhà Từ Phong có thang máy, nếu không hôm sau cô phải dùng đến xe lăn.

"Thiếu gia! Cảm ơn anh đã cứu tôi thoát khỏi gã đầu trọc đó. Nhưng mà, nếu như anh vì tôi... Vì tôi mà cãi nhau với phu nhân thì không đáng đâu."

Từ Phong ngồi xuống giường, nhìn Thạch Ngọc Cầu đang đứng ở cửa. Hắn không trả lời câu mà cô vừa nói, chỉ chăm chú nhìn chân đang khập khiễn của cô rồi bảo.

"Qua đây ngồi."

...