Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 21: Bánh Pudding Xoài Của Anh Hỏng Rồi




Thạch Ngọc Cầu không còn sức để nói, vì môi cô lúc này run lên bần bật dựa sát vào người Từ Phong. Hắn cầm cổ tay cô kéo lên xem, mới phát hiện ra tay cô toàn vết thương lại còn lạnh ngắt. Cô chợt nhớ đến bánh pudding xoài mà mình mua bị dẫm bẹp dí trên đất, nỗi sợ hãi lại bủa vây. Ngẩng đầu lên nhìn Từ Phong, cô run giọng.

"Bánh... Bánh pudding xoài của anh..."

Hắn nhíu mày, nhìn xuống thấy ống quần của cô vẫn còn dính bánh ngọt. Nếu như không phải vì vào hẻm tìm bánh cho hắn, cô cũng không gặp gã đàn ông cầm thú kia. Có điều đây là do cô tự nguyện, hậu quả này cũng là do cô tự mình chuốc lấy, không thể nói là tại hắn.

Trước mắt không thể để cô trong bộ dạng này đứng ngoài đường, nên hắn đã đưa cô vào trong xe rồi nhìn qua một lượt. Hắn phát hiện ra quần của cô ngoài dính bánh ngọt còn có cả máu, ánh mắt thoáng hiện ra nét lạnh lẽo.

"Nó đánh cô sao?"

Thạch Ngọc Cầu lại lắc đầu. Từ lúc cứu được cô thoát khỏi gã đầu trọc đó đến lúc vào xe, cô cứ như vậy không nói năng gì. Từ Phong nhấc chân cô lên dũi ra đặt trên đùi mình, cơn đau lúc này kéo cô về với thực tại. Cô cắn môi, nước mắt nóng hổi trào ra. Bên chân trái của cô có một vết lằn màu đỏ tím đậm, có chỗ còn rướm máu. Người ra tay rõ ràng là kẻ cầm thú, không màng cô là thân gái yếu đuối mà vô cùng tàn bạo.

Từ Phong đặt chân của Thạch Ngọc Cầu về lại vị trí cũ rồi khởi động xe, xoay vô lăng lái về hướng của dinh thự. Lúc hắn ra khỏi nhà đã không nghĩ đến việc đi tìm cô, còn dự định đến Niên Hoa Lầu một chút. Vậy mà không hiểu sao, hắn vẫn xoay vô lăng lái xe xung quanh khu chợ.

Đường trong chợ nhỏ hẹp, nên Từ Phong đã đậu xe bên ngoài ngã rẽ đi bộ vào trong. Chính nhờ vào việc hắn cũng muốn tìm cửa hàng mua bánh pudding xoài mà mới gặp Thạch Ngọc Cầu đang rơi vào nguy hiểm.

Bình thường hắn là người rất đãng trí, hầu như ngoài ăn chơi và tiền ra hắn không nhớ nổi thứ gì, nhưng ngay thời khắc này, tên cô đột nhiên nhảy số trong đầu hắn. Vừa lái xe bo qua một khúc cua, Từ Phong cất giọng hỏi.

"Thạch Ngọc Cầu. Cô làm sao lại thành ra như vậy?"

Cô giật mình nhìn hắn. Đây là lần thứ hai hắn gọi tên cô, sau lần đầu cầm quyển sổ ghi chép của bà quản gia ở trước sân Thần Lệ Uyển. Sự hoảng sợ trong lòng đã dần vơi đi, nhất là khi trong xe của hắn toả ra hơi ấm còn có mùi hương dễ chịu. Cô phải khó khăn lắm, mới có thể mở lời.

"Tôi... Tôi và gã ta lúc trước có chút hiểu lầm. Cho nên... Gã ta tìm tôi..."

Lúc này cô mới nhận ra, hình như mình đang ngồi là ở ghế phụ lái ngay bên cạnh hắn. Bình thường chỗ này là hắn để trống, vì đi xe chỉ mỗi mình hắn ngồi. Lần trước cô vinh hạnh được đi cùng cũng chỉ ngồi ở ghế sau. Không biết lần này là vì nguyên nhân gì, mà Từ Phong lại thay đổi thái độ với cô như vậy. Nhưng suy cho cùng, nhờ có hắn mà cô thoát khỏi sự tàn bạo của gã đầu trọc khốn kiếp đó.

Thạch Ngọc Cầu nhớ lại lúc mình vấp phải bậc thang nhoài người về trước, Từ Phong đã đưa tay ra bắt lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình. Hành động đó của hắn xuất phát không hề có mục đích, là theo phản xạ và bản năng tự nhiên của một người có nhân tính. Hoá ra hắn cũng không hề xấu, hoặc ít nhất là với cô hắn như vậy.

"Nói rõ một chút. Tôi không thích vòng vo."

Cô nuốt nước bọt, kể lại câu chuyện trước đây khi cha cô còn sống qua lại với gã. Lúc đó cô vẫn còn nhỏ chưa biết gì, thấy gã đến chơi nhà chỉ đơn thuần nghĩ là bạn tốt của cha. Sau này lớn lên một chút, cô mới biết gã ta có một sòng bài ở khu trung tâm thành phố, là địa điểm tụ tập ăn chơi nổi tiếng Bắc Kinh. Cha của cô thường xuyên đến đó, chỗ thâm tình nên luôn được gã ta lo giúp và cho mượn tiền. Kể từ phút đó, câu chuyện hứa sẽ giới thiệu cô cho gã cũng bắt đầu.

Lúc này Thạch Ngọc Cầu mới thấy đau đớn. Cô không nghĩ rằng, trong mắt của cha cô lại rẻ mạt đến như vậy. Ông ta đem cô ra gánh vác số nợ mấy trăm triệu, còn muốn bán thanh xuân của cô cho một gã bằng tuổi mình. Cổ họng nghẹn ngào chua xót, cô đã nhịn rằng mình không được khóc nhưng hai mắt vẫn lấp lánh lệ.

Từ Phong xoay vô lăng, tay của hắn giữ chặt vô lăng một lúc lâu mới thả lỏng ra được. Có ai mà ngờ đằng sau đôi mắt hồn nhiên ấy, là cả một tuổi thơ cùng cực và bất hạnh. Hắn nghe thấy tiếng cô thút thít, mới thò tay xuống cái khoảng trống nhỏ hình vuông bên cạnh rút khăn giấy ra.

"Lau đi. Mặt mũi tèm nhem gớm thật."

Thạch Ngọc Cầu nhận lấy lau khoé mắt, sau đó nhỏ giọng nói.

"Thiếu gia! Cảm ơn anh đã cứu tôi!"

Hắn nghiêng đầu sang, nhìn cô vài giây rồi lại tiếp tục chuyên môn lái xe của mình.

"Biết ơn thì để đó đi, sau này nhớ trả là được."

Xe dừng lại trước cổng dinh thự thì đã là 9 giờ tối. Từ Phong tháo dây an toàn ra, vừa định quay sang bảo Thạch Ngọc Cầu xuống xe thì thấy cô đã ngủ. Lúc nãy hoảng sợ quá độ như vậy, chân còn đang bị thương nên cô vô cùng mệt mỏi. Chạy ra chạy vào mấy con hẻm liên tục mới tìm thấy lối ra, bây giờ mới chợp mắt chút cô cũng thấy không yên tâm. Đầu lông mày thi thoảng chau lại, trán của cô rịn một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn chỉ đành ngã lưng ra ghế hạ cửa xe xuống hút thuốc, không gọi cô dậy cũng không đi vào trong. Lúc Thạch Ngọc Cầu ngủ trông giống như một con mèo nhỏ, rất biết an phận mà co người lại một góc không làm phiền ai. Từ Phong nghiêng mặt ra phía ngoài cửa xe hút thuốc, nhả khói bay lượn lờ ngoài xe không để nó lọt vào trong. Hắn gảy tàn thuốc, đầu ngón tay thon dài nhịp nhịp mấy cái. Lúc thuốc vừa hút xong, cô cũng giật mình mở mắt. Bóng của hắn bên cạnh mờ mờ rồi rõ dần, không hiểu sao lại toát ra một hơi ấm rất lạ.

"Tôi xin lỗi! Tôi... Ngủ quên."