Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đừng Hò Hẹn Với Người Khác – Phạp Tước

Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi kết thúc kỳ thi giữa kì, nhiệt đồ ngoài trời cũng ngày càng giảm xuống, ngay cả đang trong nhà nhưng A Cửu vẫn phải mặc thêm áo hoodie dày, lúc ra khỏi nhà thì trùm luôn cái mũ hoodie lên đầu nhằm không muốn dính phải chút gió nào.

Nhưng dạo này cô cũng ngại ngoài trời quá lạnh nên trừ khi cần thiết ra thì thời gian còn lại cô đều ở nhà không muốn ra khỏi nhà lắm, hơn nữa tuần này gió thổi rất nhiều ra ngoài cũng bất tiện.

Vào tối thứ sáu A Cửu nhận được một cuộc gọi video từ dì Tống, đầu tiên là dì Tống hỏi vài câu về cuộc sống gần đây của Tống Việt, sau khi hỏi xong thì nhanh chóng vứt con mình ra sau đầu quay sang nói chuyện với A Cửu, nói mười câu thì hết tám câu khen A Cửu dạo này càng ngày càng xinh hơn rồi.

Người con gái cũng khéo léo ngọt ngào khen lại, cô vừa nói chuyện vừa lục tủ lạnh xem có đồ ăn vặt gì để ăn hay không, Tạ Thanh Nhứ tình cờ đi ngang ló đầu vào thì đụng phải dì Tống trong điện thoại.

Hai vị phụ huynh cứ như vậy trò chuyện với nhau, lúc đang tán gẫu thì dì Tống đột nhiên nhắc: “Đúng rồi A Cửu, ngày mai Trường Không qua tìm con với Tiểu Việt đó, ngày mai hai đứa có rảnh không đấy?”

Tống Trường Không là em họ của Tống Việt, năm nay cậu nhóc vừa lên cấp 2, sở hữu vẻ ngoài dễ thương nhưng tính cách thì hơi kiêu căng một xíu.

A Cửu có ấn tượng rất sâu sắc với cậu nhóc này, vì sau mấy lần đụng mặt trước đây thì cô phát hiện ra Tống Trường Không là fanboy nhí của Tống Việt.

Bất kể Tống Việt có nói gì hay làm gì đi chăng nữa thì Tống Trường Không đều sẽ bày ra bộ dáng “anh trai tôi đỉnh nhất toàn thế giới”, biểu cảm lúc ấy của cậu nhóc kiêu ngạo vô cùng, cho dù Tống Việt có ngủ nướng thì Tống Trường Không cũng chỉ nghĩ là anh cậu đang cho đầu óc của mình có đủ không gian để nghỉ ngơi mà thôi.

Chiếc Fanboy này đáng ghét chết đi được.

“Con rảnh ạ.” A Cửu tách đôi kem Vượng Vượng trên tay, chớp mắt bình tĩnh nói tiếp, “Con không rõ A Nguyệt có rảnh không nữa, để lát con đi hỏi cậu ấy xem sao, nhưng mà ngày mai Tống Trường Không đến đây chi vậy ạ?”



“Trường Không vừa vào lớp 7, trường này là trường trọng điểm của thành phố mà đúng không? Dạo gần đây thằng bé học hành vất vả lắm nên muốn đến chỗ Tiểu Việt học bù, tiện thể mượn mấy công thức mà Tiểu Việt ghi chú lại về xem.”

Ồ, ra là vậy.

Nếu chỉ là học bù thì chắc không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà cuốn ghi chú…. Tống Việt có mấy thứ gọi là ghi chú này à? Anh luôn ghi nguệch ngoạc trong sách mà, trừ anh ra thì đâu còn ai hiểu anh đang viết cái gì đâu, có mấy bài ghi vào giấy nháp nhưng cũng chỉ ghi đơn giản đến chẳng thể đơn giản hơn mà thôi.

Cấu tạo mạch não của Tống Việt và người thường không giống nhau lắm, lúc Nữ Oa nhào nặn anh chẳng lẽ ưu ái cho não anh thêm nhiều vết nhăn hơn ư?

Nhưng A Cửu cũng không nói gì nữa, cô chỉ ồ một tiếng, ngậm kem Vượng Vượng trong miệng rồi gật đầu: “Dạ, con sẽ nói với A Nguyệt để cậu ấy soạn mấy cuốn ghi chú để sẵn ở đó, đợi đến mai Tống Trường Không đến là thằng bé lấy xem được ngay.”

Còn về phần tại sao dì Tống không trực tiếp gọi thẳng thông báo cho Tống Việt thì cô cũng không hỏi làm gì, hình thức sống chung của nhà Tống Việt là như thế, bình thường có khi đến tận hai tháng cũng chẳng gọi điện lấy một lần.

Tống Việt hoàn toàn được nuôi thả, chú Tống dì Tống cũng thường nói rằng nếu không có Tạ Thanh Nhứ và A Cửu thì chắc có lẽ Tống Việt mắc chứng tự kỷ lâu rồi.

Tuy nhiên hai vợ chồng bọn họ cũng không có ý định tự xem xét lại mình, dù sao thì từ khi còn nhỏ dì Tống cũng đã bị nuôi thả như vậy rồi, chắc là gen nhà họ Tống từ khi sinh ra đã như thế.

Cúp điện thoại xong A Cửu cầm nửa cây kem Vượng Vượng còn lại đi tìm Tống Việt, cô quen cửa quen nẻo lần mò đi vào, vừa vào đã thấy trên sô pha có rất nhiều quần áo, áo hoodie, áo sơ mi, áo gió, quần jean, quần áo thu đông toàn bộ chất đống ở ngoài phòng.

“A Nguyệt nè, cậu đang làm gì vậy? Dọn đồ bỏ nhà đi bụi à?”

Người con gái mở cửa phòng ngủ của anh ra ló đầu vào, Tống Việt đang hơi ngồi xổm tìm quần áo mùa đông, hôm nay anh mặc áo hoodie màu đen, lúc vươn tay ra lấy đồ tay áo bị kéo lên hiện ra cổ tay thon dài sạch sẽ.

Ánh mắt của A Cửu chầm chậm di chuyển từ cổ tay đến dưới eo anh.

Tống Việt vừa thò tay lấy một chiếc quần tây màu đen trên giường, áo hoodie theo động tác của anh nhẹ nhàng kéo lên trên, vòng eo gầy cứ như thế đập vào mắt A Cửu.

Cô đơ người trong giây lát.

Tống Việt không chú ý đến phản ứng này của cô, anh lấy quần áo xong thì quay đầu lại, áo hoodie cũng cứ thế rủ xuống che khuất vòng eo gầy.

Anh vén mái tóc mai lòa xòa trên trán cô sang một bên, khẽ hỏi: “Cậu đơ ra đó làm gì?”

A Cửu hoàn hồn lại, vẻ trắng nõn vừa nãy vẫn đang xoay vòng vòng trong đầu cô, thật sự rất rất trắng, có lẽ là do Tống Việt không thường xuyên ra ngoài mà cứ ở lì trong nhà mỗi ngày như thế nên làn da ấy mới trắng hơn người bình thường như vậy, trắng nhưng không nho nhã mà trái lại còn mang một vẻ lạnh lùng thần bí mê lòng người.

Thần bí?

Đây là lần đầu tiên A Cửu cảm nhận được sự thần bí của anh, rõ ràng bọn họ thân thiết từ tấm bé kia mà, từ nhỏ đến lớn chẳng có ai hiểu rõ anh hơn cô cả, vậy tại sao lại đột nhiên có cảm giác kì dị như này chứ?

Người con gái lờ phờ ho khan một tiếng, ánh mắt không kìm nổi đảo qua vòng eo của anh, nhưng cũng không quên đưa cho anh nửa cây kem Vượng Vượng còn lại trong tay: “À à mình đến đưa cho cậu kem Vượng Vượng, mẹ mình nói đang lạnh nên không cho mình ăn nhiều, chỉ còn thừa lại nửa cây nhưng mình không muốn lãng phí nên mình đem qua đây, cậu có muốn ăn thử không?”

Tống Việt lấy hai tờ giấy: “Tan hết rồi, nước dính cả vào tay, có dính vào quần áo không?”

A Cửu ngoan ngoãn lắc đầu để mặc anh cúi đầu lau tay cho mình, cô nhướng mắt lặng lẽ nhìn hàng mi đen dày và sống mũi cao thẳng của anh, ánh mắt hơi lóe sáng.

“A Nguyệt ơi.”

“Muốn làm gì nữa?”

“Cậu đẹp quá đi.” Người con gái cầm lòng chẳng đặng giơ cánh tay không cầm kem lên chọc nhẹ vào chóp mũi của anh, vẻ mặt chân thành khen ngợi, “Cậu là người đẹp nhất mà mình từng thấy.”

Tống Việt ngừng động tác lau tay cho cô lại chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt đen hun hút nhìn cô chăm chú, máu tóc ngắn màu hạt dẻ đung đưa trước mắt khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo.

A Cửu vội vàng rút tay ra sau lưng giả vờ như chưa làm gì, hơi chột dạ.

Hình như Tống Việt nhận ra điều gì đó, anh trầm ngâm cười: “Cũng đã mấy năm rồi mà đến giờ cậu mới biết à?”

“Có đâu.” A Cửu thật thà trả lời: “Trước đó đã thấy cậu rất đẹp rồi nhưng dạo gần đây không biết tại sao lại đột nhiên thấy cậu càng ngày càng đẹp hơn — đẹp hơn trước rất rất rất nhiều luôn, đẹp đến chói lóa cả mắt, cậu hiểu ý mình không?”

Hiểu.

Đây là dấu hiệu tốt.

Nhưng Tống Việt chưa có ý định chọc thủng dự định trước kia, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi giải quyết hết nửa cây kem còn lại, lúc này mới hỏi tiếp: “Ngoài cho tôi ăn ra thì còn chuyện gì nữa không?”

“À có có có, còn một chuyện nữa. Dì Tống nói ngày mai Tống Trường Không đến nhờ cậu bổ túc, sẵn tiện hỏi xem cậu còn giữ mấy công thức hồi cấp 2 hay không để cho cậu nhóc mượn mang về học.”

A Cửu tung tăng đi theo sau lưng anh nhưng bị anh đè đầu bắt ngồi xuống ghế, cô vừa ngồi xuống đã đè trúng một bộ đồ của anh, thấy anh kéo ra nên cô nhích sang một bên.

Anh gấp quần áo lại rồi dọn tiếp đến những bộ quần áo khác.

“Lấy chỉ số thông minh của Tống Trường Không thì dù có đưa nó xem thì nó cũng chẳng hiểu được.”

“Biết đây là sự thật nhưng cậu đừng nói toẹt ra như vậy chứ, nói vậy em cậu đau lòng lắm.” Dù sao Tống Trường Không cũng là fanboy nhí của anh mà.

“Nó đau lòng thì có liên quan gì đến tôi.” Tống Việt không thèm nhướng mắt lên trở tay đóng tủ quần áo lại.

“Nhưng thằng bé là em cậu đó.” A Cửu nói.

“Cũng có phải người yêu tôi đâu.”

A Cửu bỗng bị anh ném cái áo lên đầu, tầm nhìn trước mắt bị bóng tối che phủ, giọng nói của Tống Việt từ phía trên vọng xuống mang theo sự cợt nhả khó nhận ra, trong đó còn có cả ý cười nhàn nhạt, tiếng nói gần sát bên tựa như anh đang thì thầm bên tai cô vậy.

“Tôi chỉ quan tâm người yêu tương lai của tôi có đau lòng hay không thôi.”

Người con gái yên lặng ghi nhớ câu này, chợt cảm thấy hơi xót xa.

Người yêu à.

Vậy nếu so sánh giữa người yêu và người bạn thân thiết từ thuở nhỏ thì sao?

Dòng suy nghĩ của A Cửu chợt khựng lại, cô kéo cái áo trên đầu xuống, trong mắt lộ vẻ bối rối, nhìn thấy Tống Việt ôm mấy bộ quần áo ra ngoài phòng khách thì lúc này mới thở phào một hơi.

Thời gian trôi nhanh chớp nhoáng.

Cô ngập ngừng, tựa như đang nhớ lại xem vừa nãy mình đang nghĩ đến điều gì những nhớ mãi cũng chẳng ra, dạo trước cô cũng thường xuyên gặp phải tình trạng “quay đầu một phát là quên mất giây trước mình vừa nghĩ gì, làm gì”.

Dường như rất quan trọng nhưng dường như cũng không quan trọng cho lắm.

A Cửu ôm áo khoác màu trắng của Tống Việt ra phòng khách, thấy anh vẫn còn đang chất động mớ quần áo của mình thì không kìm được hỏi: “A Nguyệt, cậu dọn nhiều quần áo như thế để làm gì vậy?”

“Quần áo nhỏ quá không mặc vừa nữa.” Tống Việt đáp, “Gói ghém lại rồi tìm thời gian đi quyên tặng.”

Lúc này A Cửu mới chợt nhận ra là Tống Việt vào cấp ba xong thì đã cao hơn rất nhiều so với hồi cấp hai, vai rộng chân dài tìm mãi mới có duy nhất một cái áo hoodie là có thể gắng gượng mặc vừa, nhưng phần gấu áo vẫn hơi ngắn.

Hèn gì lúc nãy thấy được vòng eo của anh.

A Cửu lầm bầm, cô lại lặng im nhìn vào vị trí sau eo của anh tiếp.

“Thế khi nào cậu đi mua quần áo mới vậy? Mình đi với cậu ha, dù sao dạo gần đây mình cũng rất rảnh.”

“Tôi mua trên mạng rồi.”

“Có mặc vừa không í? Lỡ không vừa thì biết làm sao bây giờ?”

“Vậy thì mua tiếp đi.”

“…”

Nhiều tiền lắm của ghê thiệt chứ.

Vốn dĩ đưa tin xong thì phải về nhưng không biết vì sao A Cửu lại không muốn về cho lắm, thế là cô ôm bộ quần áo đi theo sau lưng anh nhìn anh thu dọn đồ đạc.

Anh vào phòng ngủ, cô đi theo.

Anh ra phòng khách cô cũng đi theo.

Anh khom lưng gấp quần áo, cô cũng khom lưng gấp quần áo.

Anh xoay người lại nhưng cô chưa kịp để ý, thế là đâm thẳng vào lòng anh.

Cũng chỉ ước chừng một giây thôi nhưng lúc A Cửu phản ứng lại thì anh đã ôm cô đến sô pha để cô đứng ở đó rồi.

Lần này đến lượt cô cao hơn anh, người con gái mù mờ cúi đầu nhìn cậu bạn mình.

Tống Việt bị cô chọc cười: “Cậu đi theo sau lưng tôi mãi như thế làm gì? Ai không biết còn tưởng cậu đi theo nịnh tôi đấy.”

A Cửu cũng rất đau khổ, hơn nữa trước giờ cô cũng chưa từng che giấu cảm xúc của mình trước mặt Tống Việt, nên giờ nghe anh nói thế thì thủ thỉ nói sự thật: “Mình không muốn về, mình cũng không biết tại sao lại cứ muốn đi theo cậu nữa.”

Tống Việt lặng thinh nhìn cô, không nói gì.