A Cửu tìm được một cu li cho mình, vừa ăn mì xào xong là cô đưa hết tất cả đống đồ cho Tống Việt, anh thấy vậy cũng không nói gì.
Hai cô gái nhàn nhã đi đằng trước lượn lờ mua sắm, Tống Việt và Chu Bất Tỉnh chầm chậm đi theo phía sau họ.
Chu Bất Tỉnh nhìn bóng lưng vô tư lự của A Cửu, rồi lại nhìn sang vẻ mặt điềm tĩnh của Tống Việt bên cạnh, không kìm nén nỗi hỏi: “A Nguyệt này, mình thật sự không hiểu nổi, thích thì cứ nói thích đi chứ làm gì mà cậu phải nín nhịn lâu như thế này trời, để mình coi, đợi lúc Sở Tiểu Cửu được khai sáng đi thích bạn nam khác thì cậu có muốn khóc cũng chẳng có chỗ để khóc đâu.”
Một tay Tống Việt xách mấy món đồ mà A Cửu vừa mua, tay còn lại nghịch điện thoại, anh cúi đầu nhìn chăm chú vào màn hình chẳng biết đang xem cái gì, tai phải thì đeo tai nghe Bluetooth nên không nghe thấy mấy lời nhắc nhở này của Chu Bất Tỉnh.
Cậu chàng chịu không nổi nữa thò đầu lại xem rốt cuộc anh đang coi cái gì mà chăm chú đến vậy: “Dạy bạn thắt bím đèn lồng bong bóng… Đậu mợ, mình phục luôn, mình thật sự không còn lời nào để nói với cậu nữa!”
Tống Việt lườm cậu chàng, anh thong thả nhấn thích video, sau đó chuyển sang xem video tiếp theo, lạnh nhạt hỏi: “Cậu thấy trông hai kiểu này kiểu nào đẹp hơn?”
Chu Bất Tỉnh: “Mình đang thảo luận với cậu một vấn đề rất nghiêm túc đó, cậu làm ơn đừng chuyển đề tài được không vậy?”
Tống Việt: “Thế cuối cùng kiểu nào đẹp?”
Chu Bất Tỉnh: “…Kiểu thứ hai.”
Tống Việt gật đầu đồng ý: “Vậy thử cả hai xem.”
Chu Bất Tỉnh: “???”
Vốn dĩ cậu đã muốn thử hết hai kiểu rồi còn hỏi tôi chi cho mắc công vậy?
Chu Bất Tỉnh không muốn nói chuyện nữa.
A Cửu đi đằng trước không rõ hai người phía sau đang nói chuyện gì, cô dừng ở ven đường chuẩn bị mua dâu tây mang về ăn, nhưng vừa cúi người xuống thì bỗng cảm thấy có ai đó đang sờ sờ bím tóc trái tim trên đầu mình, quay đầu nhìn sang thì thấy là một bé trai khoảng bảy tám tuổi.
Cậu bé mở to hai mắt, ngạc nhiên cảm thán: “Chị ơi, bím tóc tròn này của chị đẹp ghê, mẹ của em cũng thích bím tóc này của chị nữa.”
Người phụ nữ đang nắm tay con mình không ngờ rằng chỉ vì một câu thuận miệng nói đùa của mình lại khiến cho thằng con này đi sờ tóc con gái nhà người ta một cách không lễ phép như thế, cô ấy nhất thời thẹn đỏ cả mặt, vội vàng xin lỗi A Cửu đang mơ màng.
Vân Miểu ở kế bên cười nắc nẻ chẳng thẳng lưng lên nổi, cô nàng cũng giơ tay nắn nắn bím tóc trên đầu A Cửu, cảm giác thật sự rất đã, hèn chi Tống Việt lại thích nắn nắn bím tóc cô như vậy.
A Cửu hồi thần lại, cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát, người phụ nữ trẻ tuổi ấy xin lỗi xong thì vội vàng nắm tay con mình dẫn đi mất, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong đám người.
Chu Bất Tỉnh ở đằng sau thấy rõ toàn câu chuyện, cậu chàng cười hô hố, đang định choàng vai với Tống Việt chế giễu bím tóc cậu thắt bị người ta chạm vào rồi kìa nhưng vừa quay đầu sang thì thấy Tống Việt đã đến bên cạnh A Cửu rồi, anh giơ tay tháo mũ lưỡi trai màu đen đang đội trên đầu xuống đội lên đầu A Cửu, cứ như thế che đi bím tóc của cô.
Người con gái cầm hai trái dâu tây ngơ ngác đứng đó, khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Vành mũ che gần hết tầm nhìn của cô, cô chỉ nhìn thấy khuôn cằm thon gầy và trái cổ còn non của anh thôi.
A Cửu chớp chớp mắt, khóe môi cong lên lúc nào không hay.
Nhưng Vân Miểu lại không cười nổi, cô nàng nhìn bàn tay vừa nắn nắn bím tóc A Cửu của mình, rồi lại nhìn sang chiếc mũ màu đen trên đầu cô, cô nàng lặng lẽ giấu tay ra sau lưng rồi lui về phía sau hai bước giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chu Bất Tỉnh đi đến đứng bên cạnh cô nàng, lén lút hỏi: “A Nguyệt đang cố tình gây sự đúng không?”
Hai mắt Vân Miểu sáng chói, trong giọng nói tràn đầy sự hưng phấn bị đè nén: “Couple mình ship ngọt quá đi mất, muốn gặm tiếp! Muốn gặm nhiều hơn nữa!”
Chu Bất Tỉnh: “…”
Thế giới này mau hủy diệt đi thôi, chẳng còn người bình thường nữa rồi.
Mà A Cửu bên kia lúc này mới kịp phản ứng lại, cô lại ngửa đầu lên khó hiểu nhìn Tống Việt: “A Nguyệt nè, cậu đang làm gì đấy?”
Cái mũ này đè bẹp tóc cô rồi.
Lòng bàn tay của Tống Việt vẫn còn đặt trên chiếc mũ trên đầu cô, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, anh hơi khựng lại một chút rồi làm như không có chuyện gì xảy ra cởi mũ xuống, bình tĩnh đáp: “Ồ, trượt tay.”
A Cửu tức giận: “Trượt tay cái quỷ gì, mình không tin!”
Ai lại trượt tay đội mũ lên đầu người khác cơ chứ?
“Không tin thì thôi.” Tống Việt đội mũ lên đầu mình, vẫn bình tĩnh biện minh: “Tôi trượt tay thật mà.”
“Vì cậu trượt tay nên bím tóc của mình bị đè nhẹp lép hết rồi nè.”
“Tôi buộc cho cậu mà.”
“Cậu buộc bằng tóc mình thì nó là của mình!” Người con gái tức tối.
Người bán dâu bỗng lên tiếng hỏi: “Có mua dâu tây nữa không?”
A Cửu lập tức xoay người lại: “Mua một cân ạ.”
“Hai cân.” Tống Việt quét mã QR trả tiền, “Mua cho dì Thanh một cân.”
A Cửu gật đầu đồng ý, cô cứ như thế quên béng luôn sự kiện “trượt tay” kia, ngồi xổm xuống nhờ ông chủ cân cho mình hai cân dâu tây to nhất.
Chu Bất Tỉnh ở đằng sau nhìn đến mặt mày chết lặng.
Vân Miểu hưng phấn dậm chân: “Couple mình ship chắc chắn là thật*!”
Đây là câu mà mấy fan ship CP bên TQ hay nói nè, đại loại là: Tôi có thể giả, nhưng CP tôi chắc chắn là thật. (
我可以是假的但我磕的
CP
一定是真的
.)
Tui có thể độc thân, nhưng CP của tui thì nhất định phải cưới. (
我可以单身但我的
CP
一定要结婚
.)
A Cửu đi dạo cả một buổi chiều mới chịu về nhà, chuyện đầu tiên sau khi về nhà là vào phòng ngủ sắp xếp hết tất cả những đồ dùng mà tối nay đã mua lại, lúc ra ngoài đã thấy Tạ Thanh Nhứ rửa dâu tây xong cả rồi, bà chia ra làm hai rồi chỉ vào một phần trong hai phần đó nói: “Cái đó là cho Tiểu Việt, con rảnh quá không có việc gì làm thì cầm đi đưa cho thằng bé đi.”
A Cửu dạ một tiếng: “Con tắm xong sẽ đem qua.”
Cô hơi khát nước nên đi tìm nước uống, uống nước xong thì đi vào phòng tắm, vừa định xả nước ra thì nhìn thấy bím tóc trái tim đang phản chiếu trong gương, nhìn một hồi mới nhớ ra là hồi chiều Tống Việt đứng sau lưng buộc cho cô.
Bóng anh cúi đầu buộc tóc cho cô bỗng hiện lên trong tấm gương trong suốt, người con gái hốt hoảng chớp mắt rồi chợt tỉnh táo lại, hơi bực bội tự hỏi sao dạo này mình cứ luôn nghĩ đến A Nguyệt như thế?
Người con gái vừa gỡ tóc ra vừa xả nước nóng vào, lúc gỡ tóc chợt phát hiện trên tay có thêm một chiếc chun cột tóc khác, cô đơ ra nhìn chằm chằm chiếc chun buộc tóc trên tay mình một hồi.
Bình thường để buộc được kiểu tóc trái tim thì cần hai chiếc chun, buổi chiều ra khỏi nhà cô chỉ dùng một chiếc chun màu đen để thắt bím tóc nhỏ đơn giản thôi mà, nhưng sao bây giờ trên tay cô lại có hai chiếc chun thế, trừ màu đen mà lúc chiều cô buộc ra thì còn một chiếc màu xanh tím nữa.
Màu này hơi quen quen, hình như lúc trước cô dùng qua rồi thì phải.
Nó rơi vào tay Tống Việt hồi nào vậy?
Vân Miểu phát hiện dạo gần đây A Cửu tâm sự chồng chất, cụ thể là thể hiện ở —
Trong giờ học A Cửu ngây người không tập trung, lúc giáo viên gọi tên bảo cô trả lời câu hỏi cô cũng không phản ứng lại.
“Bạn học Sở Tửu đang suy nghĩ gì trong giờ học đấy?” Giáo viên tiếng Anh trêu chọc, “Chẳng lẽ sắp ra chơi nên suy nghĩ xem trưa nay ăn gì à?”
A Cửu sờ mũi xấu hổ, ngoan ngoãn trở lời câu hỏi mà giáo viên tiếng Anh đưa ra sau đó ngồi xuống, xong lại bắt đầu ngây người tiếp lúc nào không hay.
Vân Miểu chú ý đến ánh mắt của giáo viên tiếng Anh, cô nàng vội chọc vào cánh tay của A Cửu, A Cửu tập trung lại, quy củ ngồi xuống cúi đầu đọc sách.
Vừa ra chơi xong là Vân Miểu không nín nhịn được nữa, lúc đi trên đường xuống nhà ăn cô nàng hỏi đang trong giờ học mà cô ngẩn người nghĩ gì vậy.
A Cửu do dự, không biết có nên nói nổi buồn rầu gần đây của mình ra hay không: “Mình….”
Vân Miểu híp mắt chăm chú nhìn cô một hồi, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, cô nàng nhìn xung quanh một vòng rồi dựa gần vào cô hỏi khẽ: “A Cửu nè, có phải là cậu đang thích ai hay không?”
A Cửu kinh ngạc nhướng mắt: “Mình thích ai?”
Vân Miểu yên tâm: “Ồ, không có thì thôi, không có thì thôi.”
Couple của cô nàng không có BE.
A Cửu muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được giấu đầu lòi đuôi hỏi: “Mình có một người bạn…”
“Mình biết bạn của cậu chứ không phải cậu.” Vân Miểu nghiêm túc nói: “Cậu hỏi tiếp đi.”
A Cửu: “…”
A Cửu bất chấp: “Mình không hiểu nỗi, tại sao lúc con trai ra ngoài lại đem theo dây buộc tóc của con gái chứ.”
“Cái này cũng hỏi được à?” Vân Miểu trả lời, “Dây buộc tóc đúng không, thì tự mình dùng hoặc cho người khác dùng thôi.”
Không phải A Cửu không nghĩ tới hai đáp án này, nhưng càng nghĩ cô càng cảm thấy có điều gì đó sắp vượt khỏi tầm kiểm soát nên chẳng dám nghĩ tiếp nữa.
Thế là A Cửu thở dài thườn thượt, lúc ra khỏi nhà ăn thì tình cờ đi ngang qua sân thể dục, người con gái đang lo lắng băn khoăn trong lòng thì bị Vân Miểu vỗ vai.
“Nhìn ra sân thể dục kìa, Tống Việt đang chơi bóng với người khác hay gì ấy.”
A Cửu ngẩng đầu thì thấy Tống Việt đang biếng nhác đập tay với Chu Bất Tỉnh trên sân thể dục, máu tóc màu hạt dẻ trên trán lấm tấm nước phản chiếu chùm ánh sáng nhỏ li ti dưới ánh mặt trời.
Không hiểu tại sao trái tim cô lại đập trật một nhịp, ánh mắt cứ chăm chú nhìn vào anh mãi chẳng thể rời đi được.
Từ trước đến nay Tống Việt luôn rất lười biếng, cũng rất ít nói, có lẽ là anh cũng biết mình trông rất đẹp trai nên ngày thường chẳng mấy khi tham gia các hoạt động để khoe mẽ độ bảnh trai của mình làm gì, phần lớn thời gian đều ở trong lớp làm đề, đọc sách, còn nếu không thì sẽ ngủ.
Rất ít khi thấy anh chơi bóng với mấy cậu bạn cùng lớp mình chứ đừng nói đến chơi bóng ở sân thể dục trong trường này, bộ môn này quá cao sang không hợp với tính cách của anh cho lắm.
Bên ngoài sân thể dục có rất nhiều bạn nữ đứng xem, A Cửu bị Vân Miểu khoác tay kéo vào.
Tống Việt vừa ném bóng vào rổ xong, anh giơ tay vò tóc, lúc quay đầu lại thì thấy A Cửu cũng đang chen vào xem thì khựng lại, anh hơi nhướng mày, đôi mắt đen láy dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ra một tia sáng lấp lánh, trong trẹo rạng ngời vô cùng.
Thiếu niên mang đậm vẻ khí phách hăng hái.
Nhưng A Cửu lại nhìn đăm đăm vào bím tóc nho nhỏ sau ót của anh.
Tóc con trai vốn dĩ đã ngắn, tóc của Tống Việt cũng không dài, chỉ là khoảng thời gian này lười ra tiệm cắt tóc nên tóc cũng vì thế mà dài ra một chút.
Lúc chơi bóng rất nóng nên anh dùng chun buộc tóc gắng gượng cột lại phần tóc dài phía sau ót thành một chùm nhỏ, một chùm rất rất nhỏ, chẳng những không tạo cảm giác nữ tính mà ngược lại còn toát lên vẻ tươi sáng của thiếu niên.
A Cửu nhìn vào kiểu tóc của anh thì chợt sực tỉnh ngộ ra, mọi thứ trước mắt cô ngay lập tức được làm sáng tỏ hết.
Hóa ra A Nguyệt chưa thích ai cả, anh mang chun buộc tóc theo là để phục vụ cho anh thôi.
Mặt mày người con gái phút chốc tươi tắn rạng rỡ trở lại, cô vui vẻ vỗ tay cổ vũ cho anh: “A Nguyệt cố lên! A Nguyệt là nhất! A Nguyệt là đệ nhất thiên hạ!”
Những cô gái đứng xem dùng ánh mắt vi diệu liếc cô một cái, A Cửu thấy thế thì cười tủm tỉm nhìn lại, ấy là sự trong sáng vô tư không thể giấu giếm được.
Chu Bất Tỉnh ở trong sân đã để ý đến tình huống ở đó, nhận ra A Cửu đã rũ bỏ những phiền muộn của những ngày qua lại lần nữa vui vẻ cởi mở trở lại, cậu chàng không khỏi nhìn Tống Việt đang thong dong nhận bóng kia: “Người anh em, lần này vì dỗ cô bạn thời ấu thơ vui vẻ mà cậu cũng nhọc lòng dữ ha.”
Tống Việt liếc cậu, không nói gì.
Anh đã sớm nhận ra dạo gần đây A Cửu rất khác thường, cô thường xuyên lén nhìn vào túi quần và cổ tay của anh, còn nhìn chăm chú vào tóc của anh nữa, ngày hôm qua cô còn lấy hai chun cột tóc khác màu ra giả vờ hỏi anh màu nào đẹp hơn.
Chắc do lần trước buộc tóc cho cô xong bị cô phát hiện ra anh mang chun buộc tóc trên người rồi.
Loại chuyện này giải thích không mấy dễ dàng, giờ chẳng lẽ nói lần trước tháo chun cột tóc của cô ra rồi tiện tay mang về luôn? Nói thế rồi lỡ cô hỏi tại sao anh lại mang nó theo bên người thì anh biết phải trả lời thế nào bây giờ?
Trả lời có lệ cũng không phải không được nhưng cô sẽ suy nghĩ nhiều.
Lúc A Cửu chưa ngộ ra thì rất ngờ nghệch, nhưng một khi đã ngộ ra rồi thì không dễ nói cho qua loa được.
Tống Việt không muốn để cô phải lo lắng những chuyện này sớm như vậy, tốt hơn là cứ để cô vui vẻ như bây giờ trải qua ba năm cấp ba thì hơn, không cần suy nghĩ nhiều hay phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả.
Thế nên anh đã dùng chun buộc tóc buộc tóc lại, cố ý chơi bóng ở sân thể dục gần nhà ăn rồi chờ A Cửu đi ngang qua.
Anh vội quay đi tiếp tục chuyền bóng cho Chu Bất Tỉnh, không để ý cười cười: “Cậu nói nhiều quá đấy.”
A Cửu ở ngoài sân kích động ôm mặt, quay sang nói với Vân Miểu: “A Nguyệt chỉ chuyền bóng thôi mà cũng đẹp trai ghê í!”
Vân Miểu cười cười: “Đúng đó, mọi người đều cảm thấy Tống Việt nhà cậu rất đẹp trai.”
A Cửu quay đầu nhìn mấy cô gái đang chộn rộn xung quanh, há miệng mãi nhưng vẫn không tài nào trả lời câu tiếp được.
“Đôi khi đẹp quá cũng không phải chuyện tốt gì.” A Cửu lẩm bẩm, ánh mắt nong nóng không khống chế được cứ theo sát Tống Việt, “Sao lại đẹp trai như vậy chứ?”