"Thôi được rồi! Không dừng lại thù sẽ chết người đấy!" Nam Hoàng vừa cười vừa bước vào nói. Hắn ta không ngờ vừa đi ra ngoài một tí vậy mà khi về đã có trò vui rồi. Sau đó hắn nhìn về hướng Cảnh Sâm bắt đầu buôn lời châm chọc:"Thật nể phục đấy! Cứ tưởng về đây sẽ được thấy xác hắn, vậy mà vẫn còn sống sao? Ý chí bèn đấy, chứ là tên khác chắc đã khó chịu đến tự tử rồi đấy!"
Mỹ Lam nghe giọng tên Nam Hoàng lập tức muốn đúng dậy mà bỏ trốn, bởi hắn là người mà cô không muốn hắn nhìn thất cô lúc này nhất. Hắn ta mà nhìn thấy cô thế này chả khác gì sự sỉ nhục lớn trong lòng cô cả.
"Sao vậy? Chi đứng dậy nhưng lại không thích sao?" Nam Hoàng vẫn thấy Mỹ Lam ngồi đó không có ý định đứng dậy bắt đầu buôn lời trêu ghẹo. Nói xong hắn nhìn về phía Cảnh Sâm rồi nhìn về phía Mỹ Lam, sau đó ngầm hiểu nói:"Thì ra nãy giờ em đang cầu xin cho hắn ta đó sao?" hắn cứ nghĩ nãy giờ là do ả Phương Chi muốn kiếm chuyện nên mới vậy, nhưng sự thật lại không ngờ.....lại thú vị như vậy.
Mỹ Lam từ từ đứng dậy phủi bụi bẩn trên tay chân, rồi nhìn Phương Chi nói:"Tới lúc cô thực hiện lời hứa rồi đấy!"
Phương Chi tỏ vẻ mặt chưa hài lòng, cái tên Nam Hoàng khốn khiếp này sao hắn lại đến vào lúc này, ả còn chưa chơi đủ nữa, ả ta miễn cưỡng nói với đám áo đen:"Lấy ra đưa cô ta đi!"
Một tên trong đám đó cầm một cái hộp nhỏ nào đó đưa cho Mỹ Lam, cô cầm hộp đó trên tay mở ra, bên trong là ba ống tiêm, cô với vẻ mặt thắc mắc nhìn Phương Chi hỏi:"Cái này là gì?"
Phương Chi hờ hững trả lời:"Thì anh ta đang thèm thuốc mới như vậy, thì không phải đưa thuốc cho anh ta chứ đưa cái gì? À mà dặn với hắn là chỉ cho hắn ba liều thôi đó, nên kêu hắn lo mà tiết kiệm đi nếu mà hết thì ta không có rộng lượng mà cho thêm đâu!" Nói xong ả ta bước ra ngoài.
Nam Hoàng từ từ bước lại chỗ Mỹ Lam sờ sờ lên chỗ vết thương ngày trán của cô, tỏ vẻ thương sót nói:"Trời ơi! Sao em lại vì hắn mà để mình bị thương thế này, em có biết nếu mà cái nhan sắc này mà có vết sẹo thì....." Nam Hoàng bóp chặt cằm Mỹ Lam nói nhỏ bên tai cô "Chả khác gì đồ bỏ cả!"
Mỹ Lam tức giận đập mạnh vào tay của Nam Hoàng tỏ vẻ khó chịu nói:"Nếu tôi có là đồ bỏ, cũng sẽ không tới lượt anh sài!"
'Bộp' Một cái tán thật mạnh từ Nam Hoàng gián xuống mặt Mỹ Lam. Sau khi ra tay với Mỹ Lam hắn ta phủi phủi tay với vẻ ghét bỏ nói:"Đã bảo trước rồi, đừng quên mình đang ở đâu, đang trong tình trạng thế nào!" Nói xong hắn ta như trúc được hết bao nhiêu cơn giận vui vẻ đi ra ngoài.
Mỹ Lam sờ nhẹ lên má mình, cũng may là không mạnh lắm chắc lát cũng sẽ hết sưng thôi, nếu mà để Cảnh Sâm biết được chuyện này chắc anh sẽ tự trách mình mất.
Mỹ Lam cầm hộ kim tiêm tới chỗ Cảnh Sâm, đầu tiên cô tiêm cho anh trước. Quả nhiên anh không còn khó chịu nữa. Nhưng mà......mấy cái vết thương này thì sẽ thế nào đây. À mà còn vết thương của cô nữa, bây giờ chả có gì để sử lý mấy cái vết thương này cả.
Nhớ like và bình luận nhà mọi người!!! Nếu thích thì hãy nhấn theo dõi để đón chờ những tập mới nhất nhé!!!
Nhớ bỏ phiếu và tặng quà để mình có động lực hơn khi ra chap mới nhá!!!!
Trả bão cho mọi người nè!!!!!!