"Được thôi! Mau làm đi!" Phương Chi lập tức đồng ý xoay người lại chờ đợi hành động từ Mỹ Lam.
Mỹ Lam nhìn Cảnh Sâm rồi sau đó xoay lại từ từ quỳ xuống gập đầu nói:"Tôi xin lỗi!" Lúc đầu cô cứ nghĩ cố gắng làm nhanh là được thôi nhưng không ngờ nó lại khó như vậy.
Phương Chi hài lòng vô cùng, ả ta cười vô cùng to, có lẽ đây là thứ lần đầu tiên làm cho ả cảm thấy thoải mái như vậy. Nhưng ả ta không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy:"Chưa đủ thành ý lắm, phải gập cả đầu xuống đất luôn thì còn có thể xem xét lại!"
Mỹ Lam nghiếng chặt răng, tay cuộn thành hình nắm đấm, cô thật sự muốn đứng dậy đấm cho ả vài cái. Mỹ Lam mặc dù nghĩ vậy nhưng cô lại không thể làm vậy nếu không thì......
Cô từ từ cuối đầu gập mình xuống đất nói:"Tôi xin lỗi!" Phương Chi vẫn chưa hài lòng, chưa có ý muốn thấp:" Hình như không nghe tiếng đập đầu nhỉ?"
Mỹ Lam hiểu ý ả ta, không chần chừ gì nhiều đập mạnh đầu mình xuống đất tạo thành tiếng 'Bộp' khá to:"Tôi xin lỗi!"
Mỹ Lam gập đầu lâu như vậy nhưng Phương Chi lại không có động tĩnh gì cả. Cô ngước lên thì chỉ thấy ả ta đang cười khinh bỉ và ánh mắt với thường cô. Mỹ Lam mặc kệ ánh mắt của ả ta cứ viết như không thấy nói:"Tôi làm vậy được chưa?"
Vừa nói Mỹ Lam vừa đứng dậy, Mỹ Lam chưa kịp đứng dậy hoàn toàn thì đã bị hay tên áo đen đá cho quỳ xuống lại, Mỹ Lam khó hiểu nhìn Phương Chi, đừng nói cô ta định nuốt lời nhé.
"Ai cho cô đứng dậy? Cô đã xong việc đâu?" Phương e Chi cười một cách gián sảo nhìn Mỹ Lam mà nói. 'Mỹ Lam ơi Mỹ Lam, sao mà mày lại ngủ thế, tạo nói vậy mà mày cũng tin, mày nghĩ tao sẽ dễ dàng tha cho mày sao?' Phương Chi tự nghĩ trong đầu
"Tạo đâu nói mày chỉ làm một lần, ý tao là mày phải làm đến khi nào tạo hài lòng mới thôi!" Phương Chi mưu mô nhìn Mỹ Lam cảm thấy tự hào về mình vô cùng.
Mỹ Lam còn chưa kịp tức giận đã bị hại tên áo đen kia nhấn đàu xuống đất nói:"Còn không mau làm đi?"
Mỹ Lam bất lực đành phải chịu sự bạo hành vô cớ của bọn chúng mà làm theo:"Tôi xin lôi....Tôi xin lỗi......Tôi xin lỗi....Tôi xin lỗi.......!" Mỹ Lam cứ gập đầu liên tục xuống nền gạch lạnh băng làm trán cô cũng không biết từ khi nào đã đỗ máu. Nhưng cô cũng không có ý định dừng lại, dừng lại cũng chả khác gì đang làm khó cô làm khổ anh.
Cảnh Sâm từ trong cơn đau, trong cái khó chịu vô cùng tĩnh dậy nhìn xung quanh. Nói tĩnh thì cũng không hẳn bởi anh chả có thể nhúc nhích gì cả bởi toàn thân thương tích đau nhức, anh chỉ có thể đưa mắt nhìn mọi vật xung quanh, xem Mỹ Lam đang ở đâu, mọi chuyện đang thế nào.
Đến khi anh nhìn hết mọi thứ xung quanh, anh lại thấy cái gì đó, là ai.....Là Phương Chi sao? Ả ta làm gì ở đây? Còn Mỹ Lam, em đang làm gì vậy? Tại sao lại xin lỗi cô ta, em không có lỗi....là do anh.
Mọi thứ trước mắt đều mờ ảo làm Cảnh Sâm không biết đây là thật hay là ảo, nhưng anh chỉ mong tất cả chỉ là ảo, bởi anh không muốn thấy Mỹ Lam như thế này.....không muốn....một chút nào!
Nhớ like và bình luận nhà mọi người!!! Nếu thích thì hãy nhấn theo dõi để đón chờ những tập mới nhất nhé!!!
Nhớ bỏ phiếu và tặng quà để mình có động lực hơn khi ra chap mới nhá!!!!
Trả bão cho mọi người nè!!!!!!
Thích
Theo dõi
Quà
Vote
4
9979
3674
136