Phương Chi nhìn hai người rồi nhìn vào Mỹ Lam nói:"Đây là một loại thuốc nghiện mới, chính tay tôi vừa điều chế. Nhưng lại chưa có ai thử, bây giờ sẽ thế nào nếu tôi tiêm vào Cảnh Sâm nhỉ."Mỹ Lam bất ngờ với câu nói của Phương Chi, nhìn ả ta rồi lại nhìn Cảnh Sâm nói:"Cô bị điên sao?" Phương Chi nhức đầu với hai người này nói:"Đáng lẽ thuốc này là tiêm vào cô nhưng Cảnh Sâm lại muốn bảo vệ cô nên kêu tôi tiêm vào anh ấy!"
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của Mỹ Lam thì Phương Chi mới hài lòng nói:" Tôi sẽ tiêm vào anh ấy thay vì cô với một điều kiện, sẽ cho cô thấy anh ấy sẽ phải đau đớn vì cô.'' Mỹ Lam la lên:''Không! Không được, đừng làm vậy." Phương Chi không quan tâm những gì Mỹ Lam nói, lấy cây tiêm bước lại gần Cảnh Sâm vén áo anh lên và đâm cây kim tiêm vào bắp tay Cảnh Sâm.
Thuốc vừa tiêm vào người Cảnh Sâm đã ngay lập tức có cảm giác lạ, mọi vật trước mắt anh bây giờ đã trở nên làm hai mờ ảo. cảm giác rất dễ chịu nó cứ lân lân như vậy. Cho đến khi người anh nhanh chóng nóng lên, tay chân anh bắt đầu co giật mạnh, mồ hôi chảy nhề nhại, tay và trán nổi đầy gân xanh. Phương Chi thấy vậy mới cảm thấy hài lòng kêu người thả hai người ra,Mỹ Lam vừa được thả ra nhanh chóng chạy đến chỗ Cảnh Sâm đang co giật, Mỹ Lam sợ hãi cầu xin Phương Chi:"Làm ơn gọi bác sĩ đi! Không thì anh ấy sẽ mất mạng đó."
Phương Chi giả điếc như không nghe cái gì bước ra ngoài. Mỹ Lam nhanh chóng chạy lại chặn Phương Chi lại:" Cô bị điên rồi sao? CÔ MUỐN THẤY ANH ẤY CHẾT SAO?" Phương chi quay qua nhìn Cảnh Sâm sau đó lại nhìn Mỹ Lam cười khinh:" Cô cứ làm như chỉ có mình tôi là có tội thôi vậy á. Tôi nói lại lần nữa cho cô nghe này, anh ta bị vậy là vì cô, vì cô." Nói xong Phương Chi hất vai Mỹ Lam qua rồi đi.
Mỹ Lam tức giận nhưng lại chả có thể làm gì được, cô bắt đầu rưng rưng nước mắt đến chỗ Cảnh Sâm. Thật sự là cô chả muốn đến chỗ anh tí nào. Bởi bây giờ nhìn anh rất thảm, cô cứ sợ nên chả giám bước đến.
Nhưng cô cũng không thể bỏ mặt anh như thế này, cô đi đến chỗ Cảnh Sâm ôm chặt lấy anh vào lòng, nhưng người anh vẫn không ngừng co giật và nóng lên, Mỹ Lam lại càng khóc to hơn trong sợ hãi, nước mắt cô rơi đầy trên áo anh.
"Đừng.....khóc.'' Cảnh Sâm thở ra những hơi thở mệt mỏi nói với Mỹ Lam. Mỹ Lam thấy anh vẫn còn ý thức lập tức mắng mỏ anh:"Anh bị điên rồi sao? Anh không nghe cô ta nói sao, đây là thuốc nghiện cực độc đấy. Sao anh lại dám tiêm vào người, anh muốn chết sao?" Cảnh Sâm chỉ cười nhẹ nói:"Nếu....a....anh không tiêm nó....thì..e...em sẽ là người như anh lúc...này. Nếu....em mà thế...này...anh sẽ đau đến...chết mất!" Mỹ Lam nghe anh nói xong lại càng khóc to hơn, bởi cô, bởi vì cô mà Cảnh Sâm phải chịu đau đớn đến thế này. Trong lòng Mỹ Lam lại nỗi lên một cảm giác có lỗi vô cùng lớn.
"Nhưng không phải anh bảo em tin anh sao? Anh như thế này.....em làm sao mà tin đươck!" Mỹ Lam không ngừng khóc mà mắng anh.
Cảnh Sâm bây giờ một chữ cũng không thể nghe nổi, cơ thể anh vì đau đớn đến cực hạn mà hôn mê.