Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi

Chương 13: Chứng kiến một cảnh tượng




Lục Sở Uyên kêu cô ngồi xuống sau đó tự anh dọn thức ăn lên, thực sự đến bây giờ cô vẫn chưa hết bàng hoàng và ngạc nhiên về anh hết lần này đến lần khác rốt cuộc anh đối với cô là gì? Cô nhận ra được như kiểu anh đang có tình ý với mình vậy nhưng sau đó cô lại cho mình nghĩ nhiều với lại người như cô không đáng để anh có tình ý huống hồ cô cũng đã có bạn trai tuyệt vời như Dương Nghị, nhưng mỗi hành động tốt của anh dành cho cô cứ làm cho cô muốn hiểu nhầm ý tốt của anh.

- Ăn đi, thử cảm nhận rồi chấm mấy điểm

Anh chỉ đơn giản nấu cơm và thịt kho quẹt thôi nhưng ngửi thôi đã thấy thơm lừng, cô có cảm nhận chưa ăn nhưng lại thấy nó ngon rồi.

Thẩm Viên Hân nhanh chóng cầm đôi đũa lên gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng nhẹ nhàng nhai để cảm nhận hương vị, quả nhiên như tưởng tượng của cô à không quá sức tưởng tượng của cô ấy chứ.

Nhìn cô ăn đồ do tự tay chính mình làm nên anh khẽ nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ nhưng khi cô nhìn lên thì trở lại dáng vẻ điềm tĩnh, Thẩm Viên Hân giơ ngón cái lên vui vẻ trả lời.

- Chủ tịch à, anh xứng đáng mười điểm ạ tôi thực sự không nghĩ đến anh sao có thể nấu ngon đến vậy so với tôi còn ngon hơn rất nhiều

- Đâu đến nỗi đó, cô đừng khen lố lên chứ

Được cô khen nấu ăn ngon trong lòng Lục Sở Uyên bỗng nhộn nhịp hẳn lên có một chút vui vẻ nhưng bên ngoài thì lại như không để tâm mấy.

- Không phải lố mà là sự thật tôi là đang khen thật lòng đấy chủ tịch

- Được rồi cô mau ăn đi

Cô không nói nữa mà nhanh chóng ăn, chưa gì chỉ trong chốc lát đã ăn hết sạch thịt kho quẹt đó làm cho anh cũng khá là ngạc nhiên.

- Cô thực sự ăn hết sao?

- Đúng rồi tại vì thịt kho quẹt mà chủ tịch nấu hơi bị hao cơm đấy ạ



Lục Sở Uyên không nói gì mà lặng lẽ rời đi khiến cho cô thấy ngỡ ngàng bộ cô nói gì sai rồi anh giận sao, nhưng cô thấy mình đâu có nói sai đâu chỉ là đang khen thôi mà. Nhưng mà cô đâu biết Lục Sở Uyên rời đi là không để cho cô nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt của anh, anh không ngờ chỉ nấu cho cô ấy ăn mà cô ấy lại không ngừng khen tới tấp rồi.

" Chết tiệt, điên mất thôi "

Anh hơi ngửa mặt lên dùng một tay che đi gương mặt ửng đỏ đó.

Đến buổi tối anh vẫn chưa rời đi khiến cho Thẩm Viên Hân một chút khó xử, cô đâu đến nỗi bị tật cùng lắm chỉ bị què một chút thôi cũng không muốn ai chăm sóc đặt biệt chính là anh, mỗi lần đối diện với anh là cô như áp lực đến đó vậy.

Không gian tĩnh lặng cả hai thì không nói câu nào Thẩm Viên Hân gần như ngột ngạt đến nơi rồi chỉ cầu mong người đàn ông này đi về, đang khó xử thì lại nghe anh nói.

- Có muốn ra ngoài tản bộ không?

- Ờ...cũng được ạ

Thẩm Viên Hân không còn cách nào khác đành gượng gạo trả lời, thế là anh dìu cô xuống công viên gần chung cư của cô.

- Cô ngồi đợi tôi một chút

- Ừm

Cô cũng không quan tâm anh đi đâu miễn anh đừng cho cô cảm thấy ngột ngạt là được rồi, đang tận hưởng không khí trong lành thì phía xa xa cô nhìn thấy Dương Nghị bên cạnh còn có thư ký Trương hai người khoát tay nhau một cách thân mật.

- Không đúng...chẳng phải chỉ là thư ký thôi sao có cần thân mật gần gũi với nhau đến như thế không?

Thẩm Viên Hân khẽ lẩm bẩm trong miệng ánh mắt vẫn dõi theo nhìn hai người họ ban đầu cô còn chối bỏ bọn họ sẽ không làm việc sai trái với cô đâu nhưng giờ đây cả người cô chết lặng khi tận mắt chứng kiến cô thư ký đó chủ động hôn Dương Nghị mà anh ta không phản ứng gì ngược lại mặc cho cô ta muốn hôn sao tùy, cơ thể cô run lẩy bẩy vừa tức chỉ muốn chạy đến xé nát hai con người kia.

Nhưng bọn họ làm cho cô vô cùng ngứa mắt không nhịn được mà xung lên Lục Sở Uyên nhanh chóng kịp thời kéo cô lại.



- Anh buông tôi ra đi tôi phải đi xử lý bọn họ

- Này bình tĩnh lại đi

Thẩm Viên Hân vì quá tức giận mà hét lên vào mặt anh.

- Nghĩ tôi sao có thể bình tĩnh được trong khi chứng kiến bạn trai của mình ngoại tình hả?

Vừa dứt lời là cô ngồi gục xuống rồi bật khóc nức nở khóc đến thảm thương ai nghe mà cũng thấy đau xót, Lục Sở Uyên thoáng chốc cảm thấy áy náy với cô nhưng cô khóc anh cảm thấy có lỗi hơn rất nhiều ở đâu đó cũng thấy nhói đau.

- Tôi đưa cô trở về

Lục Sở Uyên nhấc bổng đưa bế cô trở về chung cư cô giờ đây như người mất hồn không còn tâm trạng mà để ý đến xung quanh và mặc cho anh bế mình đi, ở trong lòng ngực anh cô vẫn không ngừng khóc thút thít nhìn thấy thương vô cùng.

Thẩm Viên Hân nhìn bề ngoài trông mạnh mẽ nữ cường trong mắt nhân viên trong công ty nhưng bên trong lại yếu ớt vô cùng, giống như lúc này tâm hồn cô mỏng manh.

- Uống không? Tôi thấy trong tủ lạnh còn khá nhiều

Vừa về đến nhà Lục Sở Uyên đã đưa cho cô một lon bia mà cô cũng không từ chối mà giật lấy mở ra uống cạn hơi, thực sự trong lòng cô như muốn bùng phát không hiểu sao mà cô lại nhẫn nhịn để bản thân phải bình tĩnh.

- Một lon không đủ anh lấy ra hết đi

- Được, tôi cùng uống với cô

Thông báo nhỏ, chương sau sẽ có H nhé nếu mọi người không thích thì có thể bỏ qua ạ