Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi

Chương 12: Tôi chăm sóc cô




Dương Nghị dùng ánh mắt không mấy hài lòng nhìn qua Trương Quế Châu nhưng cô ta cũng chẳng thấy sợ ngược lại nhởn nhơ nhìn anh ta, cuối cùng anh ta quay sang nhìn cô nhẹ nhàng lên tiếng.

- Em ở một mình không sao đó chứ anh thực sự muốn ở lại chăm sóc cho em...

- Không cần đâu em tự lo được mà, nếu anh bận việc thì cứ đi đi đừng để thư ký Trương phải chờ

Thẩm Viên Hân vẫn chưa nhận được điểm khác lạ từ hai người bởi cô vốn dĩ là người trong sáng với lại cô không nên nghi ngờ bạn trai của mình, anh ta tạm biệt cô rồi nhanh chóng cùng Trương Quế Châu rời đi.

Ngồi trên xe Dương Nghị bực bội quay sang nhìn cô ta.

- Ý của em là sao đây? Rõ ràng không có cuộc họp nào căn bản là em không muốn tôi ở bên cạnh cô ấy đúng không?

Cô ta cũng không né tránh mà ngược lại thẳng thắn.

- Đúng vậy đó, em không thích nhìn thấy anh tình cảm với cô ta em cảm thấy rất ngứa mắt

Dứt lời cô ta quàng tay qua cổ anh ta giọng điệu có chút nũng nịu.

- Thú thật em có tình cảm đặt biệt với anh nên cảm giác khó chịu khi nhìn thấy anh và cô ta tình cảm đến như vậy

Dương Nghị nhẹ nhàng gỡ tay cô ta, thở dài trả lời.

- Em đừng ngang ngược như vậy tôi và Thẩm Viên Hân là người yêu của nhau chúng tôi tình cảm điều là chuyện thường tình thôi, còn nữa chuyện em có tình cảm với tôi điều này làm tôi không ngờ đến

- Nhưng em đã có cảm tình với anh làm sao em có thể bỏ qua được, em biết em chỉ là tình nhân bóng tối của anh nhưng em cũng có quyền có tình cảm với anh mà...

Trương Quế Châu lúc này rưng rưng nước mắt khiến cho anh ta cảm thấy bối rối ngay lập tức, nhưng nhìn cô ta khóc như vậy làm cho anh ta không nỡ một chút nào sau đó nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô ta.

- Được rồi đừng khóc nữa tôi biết nên phải làm sao rồi

Sau đó anh ta kéo nhẹ để cô ta nằm dựa đầu vào vai anh ta một nụ cười nham hiểm chiến thắng trên môi Trương Quế Châu.

...

Thẩm Viên Hân vẫn ngồi trong phòng khách tâm hồn vẫn còn thơ thẩn nhớ lại cảnh ngày hôm qua, hình ảnh Lục Sở Uyên cõng cô bất giác trái tim cô đập loạn nhẹ lên gương mặt thoáng chốc ửng đỏ.

- Quả thật...trên người của chủ tịch không ngờ lại ấm quá giống như cái lò sưởi lớn vậy



Cứ thế mà cô không hề hay biết bản thân đang dao động, đang suy nghĩ mông lung thì nghe tiếng chuông cửa cô mới giật mình khó khăn đi khập khiễng đi ra mở cửa.

- Ủa chủ tịch sao anh lại đến đây? Anh không đến công ty sao

- Công ty một ngày không có tôi sẽ không đến nỗi phá sản đâu huống hồ cô bị như vậy cũng một phần do tôi, vậy nên tôi đến đây chăm sóc cho cô

Nghe đến hai từ chăm sóc mà Thẩm Viên Hân giật cả mình cô còn tưởng bản thân mình đang nghe nhầm, cô một chút gượng gạo lên tiếng.

- Chăm sóc sao? Chủ tịch à, tôi nghĩ anh không cần làm như thế đâu với cả tôi thực sự không sao hết chỉ bị trẹo chân nhẹ thôi à không đến mức chủ tịch đến tận săn sóc đâu

Tuy nhiên Lục Sở Uyên vẫn là dùng gương mặt nghiêm nghị nhìn cô làm cho cô nhất thời mất dũng khí.

- Tôi không cần biết là gì nhưng tôi muốn chăm sóc cô thì là như thế

- H..hả?

- Hả cái gì? Nghe còn không rõ hay sao?

- À dạ tôi biết rồi thưa chủ tịch

Thẩm Viên Hân chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời chứ cô không có quyền cả gan lên tiếng với sếp của mình, bỗng dưng anh hỏi cô.

- Cô ăn sáng chưa?

Cô khẽ lắc đầu.

- Vẫn chưa

- Phòng bếp ở đâu?

Lục Sở Uyên bình tĩnh hỏi cô nhưng cô lại mù mịt trước lời nói của anh.

- Chủ tịch à, anh hỏi phòng bếp làm gì vậy hay anh cũng chưa ăn sáng sao? Vậy để tôi nấu cho anh

Anh không quan tâm lời nói của cô mà vẫn kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.



- Tôi hỏi phòng bếp ở đâu?

- Dạ anh đi về phía bên trái là thấy ngay phòng bếp

Không nói gì anh cởi bỏ áo vest ra ném vào tay cô giờ trên người anh chỉ mỗi quần âu áo sơ mi trắng không hiểu sao cô thấy anh hôm nay thật cuốn hút kiểu gì ấy, anh không nói không rằng đi về phía bên trái mà cô đã chỉ.

Lục Sở Uyên xắn tay áo lên rồi bắt đầu lục lọi trong tủ lạnh thấy đồ gì cần nấu anh liền lấy ra, sau một hồi loay hoay giờ anh đang làm thịt kho quẹt trong rất nghiêm túc.

Thẩm Viên Hân lại đi khó khăn đến nhà bếp, chỉ trong phút chốc cô ngớ người nhìn tấm lưng to khỏe mạnh không hiểu sao cô lại cảm thấy rất quyến rũ vừa cuốn hút một lần nữa trái tim cô khẽ đập.

Không thể không so sánh được nhưng Lục Sở Uyên so với Dương Nghị thì dáng người cao to đẹp nhưng trái tim vẫn mãi hướng về Dương Nghị.

Nghe tiếng bước chân anh không quay nhìn chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

- Không chịu ở yên lại lết đến đây làm gì

Thẩm Viên Hân nhanh chóng phản bác.

- Tôi đến để coi nhà bếp của tôi ra sao thôi, sợ chủ tịch đốt cháy luôn căn bếp của tôi mà thôi

Lục Sở Uyên nghe thế liền nhếch môi cười nhẹ, anh từ từ tắt bếp ga rồi quay người khoanh tay nhìn cô.

- Hoá ra thư ký Thẩm đang nghi ngờ việc nấu nướng của tôi?

- Chẳng phải như thế sao ạ, chủ tịch là người ngậm thìa vang là một người cao thượng việc bếp núc làm sao tôi có thể nghĩ đến được

À nói mới nhớ cô thật sự rất bất ngờ khi thấy anh cũng biết nấu nướng, cô mang theo ánh mắt kinh ngạc mà hỏi anh.

- Chủ tịch thực sự biết nấu ăn thật sao?

- Cô không tin?

- Đúng vậy

Trong một khoảnh khắc nào đó anh nhìn cô mới ánh mắt nhẹ nhàng rồi từ tốn nói.

- Tôi còn phải biết nấu ăn để sao này không để cho vợ tương lai của tôi không đụng đến một thứ gì, một tay tôi sẽ lo mọi thứ hết