Thịnh Trường Lưu nói xong liền xoay người rời đi, bóng người cao gầy dần biến mất trong dãy hành lang tối đen của cô nhi viện.
Trần Ngân đứng tại chỗ sửng sốt một lúc lâu, hóa ra trong nửa tháng qua, sự chán ghét, thiếu kiên nhẫn và mỉa mai mà cậu thoáng nhìn thấy trên người Thịnh Trường Lưu đều không phải là ảo giác, mà là thật.
Cái người này vốn chẳng phải là học sinh xuất xác cả nhân các lẫn học lực gì mà chỉ là một tên rác rưởi! Còn rác rưởi hơn cả Phương Đằng!
Nhìn vết thương khắp người lẫn mặt mũi Lư Dữ Giác, Trần Ngân vẫn không yên tâm để cậu nhóc ở lại cô nhi viện thế này, nhưng các dì ở cô nhi viện vẫn thường xuyên gặp việc trẻ con đánh lộn với nhau, thậm chí còn có đứa bị thương nặng hơn Lư Dữ Giác, tiền trợ cấp của cô nhi viện cũng có hạn, không thể cứ bị thương là sẽ đưa đến bệnh viện được.
"Vậy để cháu đưa em ấy đến bệnh viện cho, trước trưa mai cháu sẽ đưa em ấy về, được không ạ?" Trần Ngân nắm tay Lư Dữ Giác, hỏi dì ở cô nhi viện.
Trần Ngân vẫn thường hay đến cô nhi viện để chơi với ba đứa nhóc này, dì rất yên tâm về cậu, bèn đồng ý.
Việc kiểm tra và băng bó ở bệnh viện được làm cẩn thận hơn ở cô nhi viện nhiều, Trần Ngân đưa Lư Dữ Giác đi kiểm tra rồi xử lý vết thương tới mười một giờ đêm mới về nhà, lúc này sân trong nhà học Trần vẫn chưa đóng, Trần Ngân ló đầu ra nhìn thử, sau đó bèn vòng qua cửa lớn nhà mình, dẫn Lư Dữ Giác vào nhà từ sân sau.
Sân trong nhà họ Trần là một nhà hàng tư nhân đã mở ở thành phố C từ nhiều thập kỷ, truyền từ đời ông nội của Trần Ngân, bây giờ là Trần Tuần – cũng chính là ba của Trần Ngân đang phụ trách việc kinh doanh, tầng một và một nửa tầng hai được dùng làm nơi ăn uống, nửa tầng hai còn lại và tầng ba chính là nơi ở của người nhà họ Trần.
"Giờ chú mới về nhà à? Chú chết chắc rồi!" Phụ bếp đi theo Trần Tuần – Đinh Tiểu Nam đang đeo túi xách chuẩn bị tan làm thì bắt gặp Trần Ngân lẻn vào nhà bếp, Trần Ngân liền lấy tay bịt miệng anh ta lại: "Nín! Mẹ của em có ở đằng trước không?"
"Hình như có, hôm nay bán khá được, mẹ chú còn tìm chúnăm sáu lần mà đều không thấy." Đinh Tiểu Nam nói với vẻ hả hê: "Thằng nhóc này là ai vậy? Xác ướp à?"
Thấy Lư Dữ Giác, người suýt bị gói thành bánh ú, Đình Tiểu Nam hỏi
"Em trai của bạn em, không nói nữa, em lên lầu trước đây."
Trần Ngân dắt Lư Dữ Giác đi vòng qua cửa nhà bếp để lên lầu, sau khi nhìn xung quanh thấy không có ai mở cửa cầu thang, cậu lập tức mở cửa lên lầu, đây không phải là lần đầu tiên Trần Ngân lén đưa Lư Dữ Giác về nhà, cậu nhóc thuần thục chạy như bay về trước, vào được phòng Trần Ngân thì nhanh chóng đóng cửa lại.
Đứng trên cầu thang, Trần Ngân lập tức xoay người, cố ý đi thành tiếng, sau đó còn lớn tiếng ngáp một cái: "Ây da, hình như có ai kêu mình thì phải? Mải lo làm bài tập quá rồi ngủ quên lúc nào không hay luôn."
"Để mai mẹ đi mua cho con cái máy trợ thính nhé." Bạch Ninh Hiểu đứng trước quầy nhìn con trai vừa dụi mắt vừa đi xuống lầu, nghi ngờ nhìn chằm chằm cậu: "Không thay đồ mà đã ngủ rồi à?"
"Chịu thôi, chẳng phải con đã hứa với mẹ là sẽ học hành thật giỏi sao? Con đã chăm chỉ lắm đó, có cần con đi dọn bát đĩa giúp mẹ không? Ơ? Mẹ dọn hết rồi ạ?" Trần Ngân đi xuống phòng khách tầng một rồi nhìn vài vòng, giả vờ tiếc nuối nói: "Thế để lần sau vậy, mẹ vất vả rồi, để con đấm bóp cho mẹ nhé."
Trần Ngân vừa nói vừa đến bóp vai cho Bạch Ninh Hiểu, Bạch Ninh Hiểu gật đầu: "Con tới đúng lúc lắm, nhìn giúp mẹ xem có phải có ăn trộm lén vào quán chúng ta không, dạo này mắt mẹ không được tốt lắm, không thấy rõ."
"Ăn trộm ạ?" Trần Ngân căng thẳng, lập tức cầm lấy con chuột rồi bấm vào video mà Bạch Ninh Hiểu chuẩn bị xem, video ấy được lấy từ camera an ninh ở trước cửa sân trong nhà họ Trần, vừa qua hai giây, trong video đã xuất hiện 2 bóng dáng mà Trần Ngân vô cùng quen mắt.
Trần Ngân lén lút dắt Lư Dữ Giác đứng trước cửa nhà rồi ló đầu ra nhìn, sau đó nhanh chóng vòng qua sân sau, động tác và vẻ mặt kia quả thật trông rất giống ăn trộm.
Bạch Ninh Hiểu lạnh lùng nhìn đứa con trai ngốc nghếch: "Thằng nhóc bị bọc như bánh ú kia là ai? Tối nay anh đã đi đâu?"
Trần Ngân thở dài thườn thượt, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt vừa bất lực và nể phục: "Cái gì cũng không qua mắtđược mẹ cả."
Bạch Ninh Hiểu không trả lời, chỉ nhìn cậu.
"Đó là em trai của bạn con, ba mẹ bạn ấy cãi vã nhau rồi đánh thằng nhỏ, bạn của con vẫn còn đang nằm trong bệnh viện nên con mới dẫn em ấy về đây."
Bạch Ninh Hiểu cau mày: "Đánh tới mức này luôn hả?" Trừ việc đi đứng nhanh nhẹn, đứa bé trong camera an ninh trông không có chỗ nào là ổn.
Trần Ngân rũ mắt gật đầu: "Dạ, tối nay con mới dẫn em ấy đến bệnh viện, ngày mai đợi ông bà ngoại của em ấy tới con sẽ đưa em ấy về."
"Dắt thằng bé xuống nhà để mẹ nhìn xem nào." Giọng của Bạch Ninh Hiểu cũng dần dịu xuống.
"Đừng, em ấy vẫn còn sợ lắm." Trần Ngân lắc đầu, sau đó lại không cản được cái miệng: "Với lại mẹ cũng đâu phải bác sĩ, nhìn rồi cũng có khiến ẻm đỡ hơn đâu."
Trái tim vốn đang tràn ngập tình yêu của Bạch Ninh Hiểu lập tức bị con trai làm cho nguội lạnh, bà lấy cây đập ruồi từ trong tủ quầy ra rồi cho con trai một trận: "Vậy con dẫn người ta về nhà cũng không biết nói với mẹ một tiếng hả! Lại còn giả bộ ngủ nữa, từ nhỏ đến giờ con có bao giờ nói dối qua được mắt mẹ chưa?"
Trần Ngân bị đánh cũng không tránh né, dù sao cây đập ruồi đánh vào người cũng không đau lắm, thật ra thì trừ lần này ra, số lần cậu lừa bà Bạch ngây thơ đơn giản đã đếm không xuể luôn rồi...
Ngày hôm sau, biết Trần Ngân phải đưa Lư Dữ Giác về nhà, Bạch Ninh Hiểu đã xin nghỉ cho cậu với chủ nhiệm lớp, Trần Ngân tới trường vào buổi trưa, lúc tới nơi mọi người vẫn đang ngủ trưa, sau khi vào phòng học, cậu chỉ lẳng lặng đeo ba lô đứng ở cuối lớp. Đến khi tiếng chuông kết thúc giờ ngủ trưa vang lên, Trần Ngân mới sải bước đi đến chỗ của mình.
"Két!" Tiếng kéo bàn lập tức đánh thức tất cả bạn học vẫn còn chưa tỉnh ngủ trong lớp, sau khi vừa híp mắt buồn ngủ vừa mắng một trận, mọi người mới trông thấy Trần Ngân đã kéo bàn của mình xuống cuối lớp, Trần Ngân ném cặp lên bàn, lại dùng một tay kéo ghế của mình xuống đó dưới ánh mắt ngơ ngẩn của mọi người, chân ghế ma sát với sàn phòng học, phát ra tiếng vang to lớn.
Cuối cùng có người nhận ra điểm gì đó không đúng, Minh Tư Hạo bước tới gần Trần Ngân đang ngồi chuẩn bị sách vở, hỏi: "Mày làm gì vậy?"
Trần Ngân liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh lùng nói: "Thì muốn ngồi cuối lớp thôi."
Minh Tư Hạo cau mày: "Mày muốn ngồi cuối lớp để chơi game à?" dừng một chút, trên mặt hiện lên nụ cười bi ổi: "Hay là lại có phim gì hay hả?"
"Cái gì cũng không phải." Trần Ngân lười biếng tựa lên bức tường cuối lớp, cảm thấy chỗ này không thoải mái bằng chỗ ở gần cửa sổ. Lúc này Chu An An cầm giáo án đi vào lớp, vừa vào đã chú ý đến bàn sáu tổ bốn trống mất một chỗ, cuối lớp lại có thêm Trần Ngân.
"Trần Ngân em như thế nào đấy? Ai cho em đổi chỗ vậy?!" Chu An An ném giáo án, trợn mắt nhìn Trần Ngân. Truyện Võng Du
"Em không muốn ngồi ở đó nữa." Trần Ngân nhìn thẳng vào Chu An An, rất ra dáng heo chết không sợ nước sôi.
"Em nói không muốn là không ngồi nữa ư? Dọn về liền cho tôi!" Chu An An nhìn Thịnh Trường Lưu ngồi yên tại chỗ, chẳng lẽ là cùng bàn cãi nhau? Mới vừa nghĩ như vậy, Trần Ngân đã lại lên tiếng: "Trừ khi bạn cùng bàn của em vẫn là Tỉnh Địch, không thì em không muốn ngồi chung với một thằng đần đâu."
Trần Ngân vừa dứt lời, trong lớp lập tức trở nên yên tĩnh, mấy giây trôi qua mà vẫn không một ai nói gì, hật ra, trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ xem chuyện này có liên quan đến Thịnh Trường Lưu hay không, nhưng Thịnh Trường Lưu quá hoàn hảo, cho nên mọi người nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, kết quả vậy mà nguyên nhân thật sự lại là vì Thịnh Trường Lưu ư?
Ngay cả Chu An An cũng ngẩn ra một hồi, nếu đặt chuyện này lên người người khác, ông còn có thể chất vấn một câu: "Hai em có chuyện gì? Em ấy làm gì em?"
Nhưng đặt lên người Thịnh Trường Lưu, Chu An An lại không biết nên mở miệng thế nào, ông chỉ đành nói: "Sau khi tan học thì đi theo tôi đến phòng giáo viên, Thịnh Trường Lưu, em cũng vậy."
Thịnh Trường Lưu ngẩng đầu, ung dung gật một cái.
Sau giờ học, Thịnh Trường Lưu đi theo Chu An An ra khỏi lớp trước, Trần Ngân thì chậm rãi đi phía sau, cách hai người phía trước một khoảng 10m.
Tất cả giáo viên chủ nhiệm lớp mười một làm việc trong cùng một phòng giáo viên, sau khi Thịnh Trường Lưu đi theo Chu An An vào phòng, chủ nhiệm của những lớp khác lại không nhịn được mà nhìn về phía Chu An An bằng ánh mắt đầy ao ước, từ khi Thịnh Trường Lưu chuyển tới trường trung học Tỉnh Nam rồi được chia vào lớp Chu An An, chủ nhiệm của những lớp khác đã hâm mộ đến phát mệt.
Đến khi Trần Ngân cũng đi vào phòng giáo viên, cùng đứng trước bàn làm việc của Chu An An nhưng lại cách Thịnh Trường Lưu rất xa, các giáo viên khác mới vội vàng ngẩn người.
"Chuyện gì vậy? Muốn làm đôi bạn cùng tiến à?" Một giáo viên nam hỏi trêu.
Chu An An nhức đầu lắc đầu, tức giận nhìn Trần Ngân, sau đó lại nhìn Thịnh Trường Lưu bằng ánh mắt phức tạp, không tự chủ được dịu giọng xuống để nghe không quá gay gắt như trước: "Các em nói đi, xảy ra chuyện gì vậy hả?"
Lúc này đúng lúc có một giáo viên tiếng Anh trẻ tuổi đến đưa tài liệu, khi nhìn về phía Chu An An cũng thuận miệng nói: "Yêu sớm à? Trần Ngân cua được Thịnh Trường Lưu rồi hả?"