"À...phải..." Trần Ngân hơi lúng túng, cậu lo rằng Thịnh Trường Lưu sẽ để ý đến việc tụi nhỏ là trẻ mồ côi kia, vội bảo: "Tụi nhỏ đều khỏe mạnh và thân thiện lắm, không giống những gì xã hội thường nói đâu..."
Trần Ngân càng nói, giọng của cậu càng trầm xuống, mặt của Thịnh Trường Lưu lộ rõ vẻ kháng cự và ghét bỏ, hai người họ im lặng đứng dưới những ánh chiều tá cuối cùng, cuối cùng Thịnh Trường Lưu nói: "Đi thôi, cậu dẫn đường."
Trần Ngân thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi, tôi nói cậu nghe, bọn trẻ đều siêu cấp đáng yêu luôn, à đúng rồi, đàn em của cậu đâu?" Trần Ngân vừa nói vừa nhìn xung quanh, không có người xăm mình hay vô lại nào.
"Bọn họ sẽ không đến đâu." Thịnh Trường Lưu ngẩng đầu nhìn tấm biển "Cô nhi viện Cát Cát"
cách đó không xa, miễn cương dời tầm mắt đi.
"Không đến?! Vậy... vậy dọa sao được mấy thằng côn đồ kia..."
Trần Ngân nhín mày, bản thân trói gà không chặt, Thịnh Trường Lưu trông như là một học sinh ngoan, hoàn toàn không phải là đối thủ của mấy tên tiểu côn đồ đó.
"Gọi chúng ra rồi nói." Thịnh Trường Lưu bình tĩnh nói.
Trần Ngân bán tín bán nghi nhìn Thịnh Trường Lưu, cuối cùng cậu vẫn gọi cho bạn mình, chưa đến 2 phút, cánh cửa đóng kín của cô nhi viện mở ra, ba đứa trẻ lần lượt nối đuôi ra ngoài.
Cô bé nhỏ nhất trong đấy chạy nhanh nhất, vừa đến cô đã ôm lấy đùi Trần Ngân và gọi to: "Anh ơi! Anh ơi!"
Trần Ngân ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Thịnh Trường Lưu: "Cô bé là nhóc Trần, mới 5 tuổi."
Ngay sau đó, một cô bé lớn tuổi hơn một chút ngượng ngùng đi tới, Trần Ngân vuốt vuốt mái tóc cô bé: "Em lại tự cắt mái à? Không phải anh nói thứ bảy dẫn em đi cắt sao?"
Cô nhóc cười khúc khích hai tiếng: "Che hết mắt rồi ạ."
"Con bé tên Tiểu Dã, 8 tuổi, Tiểu Dã, chào anh này đi nhóc."
Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn gương mặt tuy vô cảm nhưng lại cực kỳ đẹp trai của Thịnh Trường Lưu, gọi một tiếng giòn giã: "Anh ơi!"
Thịnh Trường Lưu không tỏ vẻ gì, cũng chẳng lên tiếng đáp lại.
Cuối cùng là một cậu bé, khoảng mười một mười hai tuổi, lớn tuổi nhất và cũng điềm tĩnh nhất, cậu là người tiên chú ý đến kẻ lạ mặt Thịnh Trường Lưu, soi xét Thịnh Trường Lưu một hồi rồi mới qua cạnh Trần Ngân, gọi:"Anh ạ."
"Ừ, gọi bọn Phương Đằng các kiểu chưa?"Trần Ngân hỏi cậu.
Cậu nhóc gật đầu: "Gọi rồi ạ, bọn nó chuẩn bị đến bây giờ, xã hội đen đâu rồi ạ?"
Trần Ngân cứng họng, cậu bốc phét với 3 đứa nhóc, bảo sẽ dẫn những tên xã hội đen lợi hại nhất đến dọa Phương Đằng, cậu đứng dậy, chỉ vào Thịnh Trường Lưu đang đứng bên cạnh mình, trịnh trọng nói: "Đến đây! Để anh giới thiệu cho mấy đứa."
Ba đứa trẻ lập tức cung kính xếp thành một hàng, đỏ mắt mong chờ nhìn Thịnh Trường Lưu.
Thịnh Trường Lưu đột nhiên có dự cảm không tốt.
"Anh này chính là trùm xã hội đen đấy!" Trần Ngân tỏ vẻ nghiêm túc nói, khi màn đêm buông xuống tại cổng viện phúc lợi, cậu như thật mà bịa cho thịnh Trường Lưu một nhân vật, ban ngày mai danh ẩn tích đi học trên trường, ban đêm là nhân vật đại sát hắc đạo bốn phương, cậu gom góp hết tất cả những bộ tiểu thuyết võ thuật đọc trên lớp, nói đến mức nước miếng văng tứ tung, 3 đứa nhóc kia càng nghe sắc mặt càng trắng, trông có vẻ không chỉ là tin rồi mà còn bị dọa cho hết hồn.
"Cho nên, đối phó đám người Phương Đằng, một mình cậu ta là đủ rồi, mấy đứa đừng xem thường cậu ta mặc đồng phục học sinh, như vậy mới khiến đám Phương Đằng buông cảnh giác." Trần Ngân nhướng mày nhìn đứa nhỏ: "Lư Dữ Giác, anh không lừa nhóc đúng không?"
Cậu nhóc mở to hai mắt nhìn Thịnh Trường Lưu, hồi lâu mới run giọng nói: "Anh có thể chỉ dọa Phương Đằng thôi được không ạ? Bảo hắn đừng trộm tiền sinh hoạt viện trưởng đưa tụi em là được, anh đừng giết hắn nhé ạ?"
Thịnh Trường Lưu tê dại, mặt không đổi sắc gật đầu: "Được."
Rất nhanh, "tiểu côn đồ" trong miệng Trần Ngân và 3 đứa nhóc đã đến, 7 thằng nhóc, lái 3 con xe điện, tất cả đều chỉ mới tầm tuổi mấy đứa cấp 2,cấp 3 nhưng có vẻ rất "trải đời", nhuộm tóc, hút thuốc, xăm mình xỏ khuyên, xem ra quả thật có bộ dáng của tiểu lưu manh.
Trước khi bọn chúng tới đây, Trần Ngân đã nói qua với Thịnh Trường Lưu rằng hai đứa trong đám đó cũng từng là trẻ ở cô nhi viện, một đứa là thằng cầm đầu tên Phương Đằng, đứa còn lại là con bé được nó chở sau xe, ngoài ra đều là những đứa bạn mà tụi nó quen được ở trong xã hội sau khi rời khỏi cô nhi viện.
Sau khi xuống xe, bọn chúng nghiền ngẫm nhìn hai lớn ba nhỏ trước mặt. Mặc dù hai học sinh cấp ba kia cao hơn bọn nó nhưng trông lại rất dễ đối phó.
"Lư Dữ Giác, đây chính là người sẽ xử tụi tao mà mày tìm được đó hả?" Phương Đằng nhả khói từ trong miệng: "Là tới tìm chết mới đúng?"
Phương Đằng vừa dứt lời, đám côn đồ sau lưng nó đã cười hihi haha.
"Tụi tao tới đây cũng vất vả lắm chứ, không thì đưa luôn hai tháng tiền sinh hoạt nhé." Phương Đằng nhìn về phía Trần Ngân: "Hai đứa chúng mày trông có vẻ giàu phết đấy nhỉ, nếu muốn bảo vệ bọn nó thì nộp chút phí bảo kê chứ?"
"Chơi trò gì mới đi." Trần Ngân còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Trường Lưu đã bất chợt lên tiếng, hắn nở một nụ cười nhạt nhẽo nhưng cũng rất kì dị: "Chọn ra một người ra đánh một trận, đánh thắng thì bọn tao đưa tiền."
Trần Ngân đứng bên cạnh vội vàng gật đầu hùa theo: "Đúng rồi, đánh một chọi một, chúng mày dám không?"
"Đánh với mày á?" Phương Đằng hỏi, nó cau mày nhìn Thịnh Trường Lưu mấy lần, cảm thấy nếu phải đánh nhau với cái tên cao cao kia thì không được sáng suốt cho lắm, vừa định khiêu khích tên gầy trắng ở bên cạnh, thì tên cao cao kia bỗng nhiên đẩy Lư Dữ Giác ra: "Đánh với cậu ta."
Tất cả mọi người đều ngây ra, sắc mặt Trần Ngân lập tức trắng bệch, cậu kéo tay Thịnh Trường Lưu: "Cậu nói gì vậy?"
Thịnh Trường Lưu chẳng hề quan tâm đến Trần Ngân, chỉ hất cằm với Phương Đằng: "Chơi không?"
Phương Đằng nghiền ngẫm vuốt cằm: "Chơi thì chơi! Đích thân tao ra đánh với Tiểu Lư thì làm khó người ta quá, mày đi đi tiểu mập, nào, đánh với em trai Tiểu Lư của tao một trận xem nào."
Phương Đằng chỉ một tên có dáng người khá thấp bé trong cả đám, dù vậy nó vẫn cao hơn Lư Dữ Giác rất nhiều, đã thế còn cực kỳ vạm vỡ.
Lư Dữ Giác vừa luống cuống vừa mờ mịt quay đầu nhìn Thịnh Trường Lưu, nhưng đáy mắt Thịnh Trường Lưu lại chẳng hề có chút độ ấm, thậm chí còn không thèm nhìn nhóc mà chỉ đẩy thẳng Lư Dữ Giác ra.
"Không được!" Nói xong, Trần Ngân muốn lao lên kéo Lư Dữ Giác lại nhưng cánh tay đã bị Thịnh Trường Lưu nắm chặt lấy, Trần Ngân muốn hất tay hắn ra: "Cậu buông tôi ra!"
Khóe môi Thịnh Trường Lưu khẽ nhếch lên, hắn liếc nhìn đôi mắt đỏ bừng của Trần Ngân, không trả lời, chỉ ngăn không cho cậu chen ngang vào trận chiến ấy.
"Đừng đánh với thằng bé, tao đưa tiền cho tụi mày này! Muốn bao nhiêu cũng được!" Hết cách, Trần Ngân chỉ có thể la hét về phía đám người kia, nhưng không ai nghe cậu nói, đề nghị của Thịnh Trường Lưu quá kích thích, hơn nữa nhìn dáng vẻ sắp sợ đến đái ra quần của Lư Dữ Giác cũng rất phấn khích.
"Này." Thịnh Trường Lưu thờ ơ lên tiếng, Lư Dữ Giác quay đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, trông cực kỳ đáng thương, thế mà Thịnh Trường Lưu chỉ bật cười: "Để tôi nói cho nhóc biết, nếu nhóc không đánh lại thằng đó thì có thể sẽ chết đấy nha."
Sắc mặt Lư Dữ Giác dần tái đi rồi run rẩy, Trần Ngân nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn thoát khỏi thằng ngu Thịnh Trường Lưu, nhưng có làm gì thì cậu cũng không phải là đối thủ của hắn.
"Nhóc cũng biết, nếu một đứa mồ côi như nhóc chết, trừ..." Thịnh Trường Lưu nhìn về phía hai cô bé đang khóc òa lên: "Trừ hai đứa kia và người anh hoang này của nhóc ra, chẳng còn ai quan tâm nữa đâu."
Lư Dữ Giác không nói nên lời, trong cổ họng cứ nghèn nghẹn tiếng khóc, đúng lúc ấy, "thằng mập" đá một cú vào sau lưng cậu nhóc, Lư Dữ Giác lập tức đập mặt xuống đất, máu mũi liền chảy ra.
Thịnh Trường Lưu thậm chí còn lùi về phía sau hai bước để chừa cho bọn chúng một chiến trường lớn hơn.
"Thịnh Trường Lưu, tôi cầu xin cậu đấy, cậu buông tôi ra đi, tôi không nhờ cậu giúp nữa, tôi cầu xin cậu đấy!" Trần Ngân tha thiết cầu xin một cách hèn mọn, xin đến khàn cả giọng nhưng Thịnh Trường Lưu vẫn không quan tâm đến cậu, chỉ bình tĩnh nhìn Lư Dữ Giác đơn phương bị thằng mập đánh.
Một phút sau, Lư Dữ Giác nằm yên trên mặt đất không bò dậy nổi, khắp người cậu nhóc toàn là bùn đất, máu và bùn trộn lẫn vào nhau ở trên mặt, thằng mập dùng sức đạp vào bụng cậu nhóc, đắc ý cười nói: "Này thì thách đấu với tao này!"
Lư Dữ Giác tuyệt vọng nhìn về phía Thịnh Trường Lưu, Thịnh Trường Lưu chỉ chớp chớp mắt, ánh mắt như thể đang nói chuyện này không hề liên quan tới hắn: "Chú mày sắp chết rồi đấy."
Lúc này, Lư Dữ Giác bỗng nhiên hét lên, tiếng kêu hòa lẫn với tiếng kosc. Trần Ngân cực kì hối hận vì đã dẫn Thịnh Trường Lưu tới đây, cậu không dám nhìn cảnh tượng tiếp theo, chỉ đành quay đầu lại lớn tiếng kêu la, địn gọi người trong cô nhi viện ra đây.
"Á!" Một tiếng kêu đau không phải của Lư Dữ Giác bỗng nhiên vang lên, Trần Ngân quay đầu, cậu thấy thằng mập đã ngã nhào xuống đất, chẳng biết từ lúc nào mà trên mặt đất cũng có thêm một vũng máu lớn.
Lư Dữ Giác vẫn đang không ngừng hét lớn, nhóc cố nhịn đau gượng dậy từ trên mặt đất, vừa hét vừa leo lên người thằng mập đã ngã nhào, giơ tay lên muốn đấm xuống người thằng mập.
"Á! Cứu với!" Thằng mập lại kêu một tiếng thảm thiết, Trần Ngân chợt thấy rõ, Lư Dữ Giác không hề dùng nắm đấm để đánh thằng mập mà đang cầm một miếng lưỡi dao rồi hung hăng đâm về phía thằng mập.
Vũng máu trên đất cũng là do Lư Dữ Giác dùng lưỡi dao cắt đứt chân thằng mập.
"A! A! A!" Lư Dữ Giác leo lên người thằng mập, mỗi khi hét một tiếng lại đâm thằng mập một nhát, điên cuồng lấy mạng đổi mạng trong sự sợ hãi.
Đám Phương Đằng nhìn đến ngu người, khi nhìn thấy lưỡi dao, bọn chúng muốn đi lên tách người ra nhưng nhìn đến bộ dạng Lư Dữ Giác thì lại sợ sẽ liên lụy đến mình, thế nên ai nấy cũng chỉ đều sốt ruột lo lắng đứng phía sau, không dám tiến lên.
"Bên nào thắng?" Thịnh Trường Lưu lại nở một nụ cười với Phương Đằng rồi chậm rãi hỏi nó, lúc này thằng mập đã nằm bất động, trên đất là từng vũng máu lớn.
"Tụi mày! Tụi mày thắng! Mau kêu nó dừng tay lại đi! Thằng mập sắp bị nó đâm chết rồi!" Trong mắt Phương Đằng giăng đầy tia máu, hét lên.
Thịnh Trường Lưu gật đầu, đi tới xách Lư Dữ Giác lên, thuần thục lấy miếng lưỡi dao từ trong tay nhóc ra, miếng lưỡi dao thấm đầy máu lập tức rơi xuống vũng bùn. Sau khi thả Lư Dữ Giác vẫn chưa hoàn hồn vào trong lòng Trần Ngân, Thịnh Trường Lưu lại đi về phía đám Phương Đằng, Phương Đằng đứng ngoài nhìn đàn em đỡ thằng mập dậy, lần đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi đến thế.
"Dù cho trẻ mồ côi có làm gì hay có ai đó làm gì với trẻ mồ côi, trong xã hội này cũng sẽ chẳng có mấy ai quan tâm, cũng vì nguyên nhân này mà mày mới tùy tiện làm bậy, đúng không?" Thịnh Trường Lưu nhìn chằm chằm vào Phương Đằng: "Bây giờ thằng nhóc kia cũng đã biết cái đạo lý này rồi, mày có sợ không?"
Phương Đằng nhìn vào ánh mắt cười như không cười của nam sinh đứng trước mặt mình, lần đầu tiên từ tận đáy lòng lại dâng lên nỗi sợ hãi khủng khiếp đến vậy, sắc mặt nó cứng đờ, xoay người đi về phía xe máy điện, chở thằng mập chạy biến đi với mấy đứa khác mà chẳng dám quay đầu lại.
Dì trong cô nhi viện được Trần Ngân kêu ra, bọn họ kiểm tra đơn giản cho Lư Dữ Giác một lần, may là chỉ bị xây xát ngoài da, vẫn có thể băng bó chữa trị ở ngay trong cô nhi viện.
Thịnh Trường Lưu tựa lên bức tường bên ngoài phòng y tế của cô nhi viện, ngẩn người nhìn những tòa nhà cũ kỹ loang lổ ở nơi này.
"Tên khốn nhà cậu!" Thịnh Trường Lưu bỗng nhiên bị ai đó đẩy mạnh về phía trước, suýt chút nữa đã vấp té, Trần Ngân tức giận nhìn chằm chằm hắn: "Lưu Lữ Giác mà bị đánh chết thì cậu chịu trách nghiệm nổi không?"
"Nó đã chết chưa?" Thịnh Trường Lưu hỏi một cách ngả ngớn, hắn đứng thẳng người dậy: "Hôm nay kết thúc rồi phải không? Tôi có thể đi được chưa?"
Trần Ngân không tưởng tượng nổi nhìn Thịnh Trường Lưu: "Cậu có phải biến thái không thế? Cậu lại để 1 đứa trẻ 11 tuổi đi chơi đùa mạng sống hả!"
Thịnh Trường Lưu bị cậu bạn cùng bàn đang tức giận tới cực điểm chọc cười, nhưng một giây sau hắn đã thu lại nụ cười ấy, trong con ngươi là sự uy hiếp và cảnh cáo nặng nề: "Đêm đó cậu nhìn thấy tôi qua lại với những người kia, lần này giúp cậu là phí bịt miệng, sau này bất cứ lúc nào... Cậu cũng phải nhớ kỹ, tôi đã biết ba đứa nhóc kia là điểm yếu của cậu, cho nên nhất định phải cẩn thận cái mồm vào."