Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm

Chương 168: Thanh Thanh đi học




Thanh Thanh theo Du Nguyệt Minh tới Bắc Lộc Du thị.

Gia chủ Du thị – Du Hạc Niên – biết con trai mang linh sủng về thì không vui. Ông định thuyết giáo hắn một trận nhưng lại phát hiện con rắn xanh kia cực kỳ giống thần thú Thanh Long trong sách cổ.

Nghe đồn tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đã bị tiêu diệt trên chiến trường thần – ma thời thượng cổ. Bây giờ một con linh sủng cùng loại với thần thú tự dưng xuất hiện làm Du Hạc Niên khá phân vân. Ông lấy một cái vảy của Thanh Thanh rồi tìm các trưởng lão đức cao vọng trọng trong gia tộc để họ kiểm tra, đồng thời ngầm đồng ý cho Du Nguyệt Minh nuôi Thanh Thanh.

Thanh Thanh ngày ngày ăn uống thả cửa tại viện tử của Du Nguyệt Minh.

Nó cơm no rượu say, vừa tắm nắng vừa cảm khái: Sống ở đây đã ghê, tốt hơn hẳn Thanh Kiếm Tông nghèo rớt mồng tơi! Chỗ này có yêu thú lẫn linh quả ăn không hết. Muốn gì chỉ cần làm nũng với cha, cha sẽ hái trăng sao trên trời cho mình luôn.

Thanh Thanh sống sung sướng và tự thấy mắt nó tinh đời, chẳng những chọn một người mẹ tốt mà còn có cha giàu nứt đố đổ vách.

Song Du Nguyệt Minh không cho phép nó ham ăn biếng làm.

Ngoại trừ bắt Thanh Thanh tu luyện mỗi ngày thì hắn còn chuẩn bị đưa nó đi học.

Bắc Lộc Du thị là gia tộc lớn trong thế gia nên xây hẳn trường tư thục. Phu tử ở học đường là những đại sư luyện khí, luyện đan, vẽ bùa đứng đầu Phù Quang Giới. Vô số tu sĩ muốn cải trang để trà trộn vào, nhưng chỉ người Du thị cùng dòng bên Hà thị mới có quyền nghe giảng tại học đường.

Du Nguyệt Minh sở hữu thiên phú cao ngất và tinh thông đủ loại văn chương, hắn chẳng muốn thần thú của mình không biết cả một cộng một bằng mấy.

Thanh Thanh lăn lộn trên đất mà gào khóc, “Con không muốn đi học! Con không muốn đi học!”

Du Nguyệt Minh suýt mềm lòng, cuối cùng hắn hạ quyết tâm và lần đầu tiên nặng lời với nó, “Không đi thì khỏi ăn cơm!”

Thức ăn ở Bắc Lộc Du thị quá ngon, Thanh Thanh nhịn đói chưa đầy hai ngày đã khoác cặp sách lên lưng rồi mang theo nước mắt đi học.

Oo———oOo———oΟ



Du Nguyệt Minh nhét linh thú vô học đường khiến phu tử lẫn học sinh bất mãn.

Nhưng người ta là thiếu chủ Du thị, họ còn chả dám ngấm ngầm chỉ trích hắn.

Ngày đầu tiên Thanh Thanh đi học, Du Nguyệt Minh đích thân phối đồ cho nó.

Xiêm y dệt từ lông phượng hoàng, chuỗi ngọc viền bạc, trên cổ đeo dây xích vàng to bản đính ngọc ngà đá quý chói mắt; từ đầu tới chân Thanh Thanh toát ra phong thái giàu sang.

Bé rắn xanh dùng cái móng tí hon giật giật viên ngọc quý trên xiêm y, nó bất an hỏi, “Cha, ăn mặc vậy có lố quá không?”

Du Nguyệt Minh chau mày, “Lố điểm nào? Hồi xưa ta cũng mặc y chang.”

Thanh niên đi vòng quanh Thanh Thanh, hắn cứ thấy thiếu thiếu cái gì.

Hắn gõ gõ trán và chợt nhớ ra.

Du Nguyệt Minh lấy chiếc quạt xếp vàng sáng lấp lánh từ trong túi chứa đồ, hắn nhét quạt vô móng Thanh Thanh rồi gật gù, “Ừm, thế mới chuẩn.”

Oo———oOo———oΟ

Ba ngày đầu của Thanh Thanh ở trường tư thục trôi qua trong yên bình.

Nó còn biểu diễn thuật phun lửa lúc học luyện đan. Dùng lửa Thanh Thanh luyện đan sẽ ra loại đan dược cao cấp hơn vài bậc, đến phu tử cũng khích lệ nó.

Tuy nhiên, tới ngày thứ tư thì rắc rối lớn phát sinh.

Học sinh cùng trường bị mất sách vở.



Sách vở làm từ da Vân Yến[1] sau khi nhổ lông, mặt trên được đánh dấu bằng thần thức, vì vậy chẳng đời nào có chuyện tan biến. Phu tử tra xét một hồi liền phát giác Thanh Thanh đã ăn sạch đống sách vở!

Phu tử nổi giận nên lập tức truyền âm tìm gặp gia trưởng.

Du Nguyệt Minh vừa nhận lỗi vừa phe phẩy quạt, hắn sai người đưa da Tuyết Yến[2] đến – đây là mặt hàng có chất lượng tốt gấp bội. Phu tử ngại gây khó dễ bèn răn dạy vài câu vô thưởng vô phạt, vấn đề này cũng kết thúc ở đây.

Thanh Thanh biết nói tiếng người song rốt cuộc vẫn là một con thú.

Còn là thú của Du thiếu chủ nữa chứ.

Ban đầu toàn bộ thiếu niên thiếu nữ cùng trường chả dám bắt chuyện với nó. Nhưng sau sự cố kia, rất nhiều người xúm lại chơi cùng Thanh Thanh.

Tâm tư bọn trẻ đơn thuần, Thanh Thanh thích chơi với chúng.

Phu tử thì bực lắm.

Ông gõ thước vang trời, tức tối quát, “Bài tập của các ngươi đâu? Hôm qua đã giao cho các ngươi viết về kiến thức luyện khí, lớp hơn hai mươi người mà sao chẳng đứa nào nộp bài?”

Cả lớp đồng loạt chỉ vô Thanh Thanh.

Thanh Thanh vỗ cái bụng tròn vo, nó cười toét miệng với phu tử, “Ợ~”

Chú thích

[1] Én mây.

[2] Én tuyết.