Vài ngày nữa tông môn sẽ tổ chức tỷ thí.
Năm ngoái Sở Nhược Đình chẳng thèm tham dự. Song năm nay đại sư huynh hứa rằng nếu nàng nằm trong mười người đứng đầu thì sẽ dẫn nàng xuống núi thăm thú thành Ngu.
Sở Nhược Đình muốn đi thành Ngu từ lâu.
Nghe nói nơi đấy có chợ linh sủng bán vô số linh sủng ngoan ngoãn xinh đẹp.
Sở Nhược Đình nghiêm túc tu luyện suốt một tháng.
Đến ngày tỷ thí, nàng trải qua bao gian khổ mới giành được hạng sáu.
Sở Nhược Đình cực kỳ cao hứng, nàng chưa trị thương đã bay nhảy hệt con bướm tới động phủ của Tuân Từ. Ấy thế mà hắn lại vắng mặt. Nàng hỏi người gác cửa mới biết Tuân Từ đi chúc mừng Kiều Kiều.
À phải, tiểu sư muội mới gia nhập môn phái sở hữu thiên phú xuất chúng, chỉ cần hai ngày đã học xong cách dẫn khí vào cơ thể. Tại cuộc tỷ thí của tông môn, nàng ta đạt hạng ba lận.
Sở Nhược Đình lén trèo tường, nàng thấy các sư huynh sư đệ vây quanh Kiều sư muội và không tiếc lời tán dương nàng ta.
Tiểu sư muội có dung mạo xinh xắn với làn da trắng nõn nà, nàng ta thẹn thùng ôm mặt, “Nhờ các sư huynh nương tay thôi.”
Có người đẩy Tuân Từ ra rồi cố tình trêu ghẹo, “Vậy tiểu sư muội phải chất vấn đại sư huynh đi, huynh ấy đâu chịu nhường muội lúc ở trên võ đài!”
“Làm gì có.” Kiều Kiều giậm chân phản bác, gương mặt đượm ý xuân hướng về phía Tuân Từ. “Đại sư huynh nhường muội quá chừng, chứ không sao muội đứng trên võ đại được lâu thế.”
Tuân Từ thấy Kiều Kiều nhìn mình bèn ngượng ngùng cúi đầu, thiếu niên ngó chuôi kiếm trong tay, khuôn mặt tuấn tú lẫn ngây ngô đỏ bừng cả lên.
Mọi người cười đùa quanh tiểu sư muội, Sở Nhược Đình bỗng thấy mình giống kẻ ngoài cuộc.
Bắt đầu từ khi nào?
Dường như hễ Kiều Kiều có mặt là sẽ chiếm đoạt toàn bộ hào quang của nàng ở Thanh Kiếm Tông.
Ai cũng coi Kiều Kiều là trung tâm, những người khác thành phông nền hết.
Năm nay Sở Nhược Đình mới mười tuổi.
Nàng biết ghen ghét là xấu nhưng chẳng thể kiềm chế cảm xúc này.
Nàng ghét vị sư muội tên Kiều Kiều.
Ghét quá xá!
Oo———oOo———oΟ
Sở Nhược Đình nhớ kỹ lời Tuân Từ hứa hẹn.
Nàng cầm thẻ bài hạng sáu kỳ thi và canh giữ ngoài động phủ của hắn.
Nhưng trông Tuân Từ lo âu như có chuyện quan trọng lắm, hắn vừa bỏ đi vừa vỗ vai Sở Nhược Đình, “Có gì chờ ta về hẵng nói.”
Sở Nhược Đình nhìn theo bóng lưng vội vã kia, nàng khó chịu hô to, “Sư huynh! Huynh đi đâu?”
“Tiểu sư muội luyện kiếm bị thương nên ta đi thăm!”
“…”
Tuân Từ đi mất dạng.
Sở Nhược Đình giận dữ cắn môi. Nàng mở lòng bàn tay rồi căm tức ném thẻ bài xuống đất, sau đó hung hăng giẫm lên nó.
Sở Hoán tình cờ đi ngang qua và chứng kiến màn trút giận trên.
Ông khoanh tay nhíu mày, “Đình nhi, sao tự dưng con nổi khùng thế!”
Sở Nhược Đình vừa thấy Sở Hoán là không kiềm nổi cơn giận cùng sự tủi thân trong nội tâm mình. Nàng kêu một tiếng “cha” trước lúc nhào vào lòng ông mà òa khóc.
Sở Hoán biết Tuân Từ cho nàng leo cây liền thở dài, “Ta tưởng chuyện gì to tát chứ, con muốn đi thành Ngu phải không? Vài ngày nữa mẹ con xuất quan, chúng ta cùng đưa con đi nhé?”
Sở Nhược Đình thút thít trong lòng ông, nàng làm nũng bằng giọng nghẹn ngào, “Con muốn một con linh sủng nữa.”
“Cha mua cho con!”
Sở Nhược Đình chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, “Tháng này mẹ cho cha tiền à?”
“…Quỹ đen đấy, bà ấy không biết đâu!” Sở Hoán cào cào chóp mũi con gái. “Nhớ giữ bí mật giùm ta, tuyệt đối đừng để mẹ con biết.”
Sở Nhược Đình xoa mũi, nàng nín khóc rồi nở nụ cười.
Về sau cha mẹ dạy rằng nàng không thể cưỡng ép bất kỳ điều gì.
Tuân Từ muốn tìm Kiều Kiều thì cứ để hắn tìm, mọi chuyện đều tùy duyên. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng; hãy thuận theo tự nhiên thôi.
Sở Nhược Đình thấy họ nói cũng đúng.
Đại sư huynh đi thì còn ngũ sư đệ, ngũ sư đệ xa lánh thì còn thất sư muội. Dù tất cả đệ tử Thanh Kiếm Tông ngó lơ nàng chăng nữa, nàng vẫn còn cha mẹ!