Mặc dù vô cùng không nỡ, nhưng Hứa Ngật Xuyên phải nói lời tạm biệt với những ngày tháng sớm chiều ở chung tươi đẹp. Anh không yên tâm khi Kỷ Nghiêu Vũ ra ngoài một mình, lại càng không nỡ lòng để cậu bị giam cầm ở nhà hàng ngày. Sau nhiều lần suy nghĩ, anh quyết định đăng ký cho Kỷ Nghiêu Vũ một lớp học nhiếp ảnh, vừa học vừa giết thời gian, để khi anh không thể ở bên cậu, Kỷ Nghiêu Vũ cũng sẽ không cảm thấy buồn chán.
Tài năng nhiếp ảnh của Kỷ Nghiêu Vũ vốn đã phi thường, cậu rất nhạy cảm với góc độ, ánh sáng và màu sắc. Khi được giáo viên chuyên nghiệp chỉ dạy, cậu như được khai sáng, mọi khía cạnh đều thông suốt, những bức ảnh chụp ra đẹp hơn trước nhiều.
Họ cùng quản lý một tài khoản Weibo. Đặc điểm của Hứa Ngật Xuyên là đăng những bức ảnh đẹp của Kỷ Nghiêu Vũ kèm theo một đoạn văn ngọt ngào, trong khi Kỷ Nghiêu Vũ thì đơn giản hơn nhiều, chỉ đăng ảnh phong cảnh để biểu đạt suy nghĩ của mình qua hình ảnh.
Dần dần, người hâm mộ của họ đã có thể phân biệt được ai là người đăng bài viết nào. Ngoài việc thưởng thức vẻ đẹp, ngày càng nhiều người bắt đầu đánh giá cao những bức ảnh mà Kỷ Nghiêu Vũ chụp. Dù chỉ là một con mèo, một con chó hay một cái bóng lưng, cậu đều chụp được những cảm xúc khác nhau.
Kỷ Nghiêu Vũ thử bán những bức ảnh của mình cho các tạp chí, không ngoài dự đoán, ảnh của cậu được chọn, nhờ đó cậu kiếm được khoản tiền nhuận bút đầu tiên trong đời.
Vài trăm đồng có thể không nhiều đối với người bình thường, nhưng với Kỷ Nghiêu Vũ, đó là một con số khổng lồ. Cậu vui mừng vô cùng, dùng số tiền này mua cho Hứa Ngật Xuyên một cây bút máy, phối màu đen vàng rất sang trọng và tinh tế. Trên nắp bút có khắc một chữ "Xuyên" bằng chữ khải, giá không nhiều không ít, vừa đúng 520 đồng.
Lúc Hứa Ngật Xuyên nhận được bút máy, thiếu chút nữa thì khóc vì xúc động, như nhận được báu vật, anh cất giữ kỹ lưỡng, không nỡ dùng.
Để ủng hộ hết mình cho sự nghiệp của Kỷ Nghiêu Vũ, Hứa Ngật Xuyên đã mua cho cậu rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp, thậm chí còn cải tạo phòng ngủ nhỏ thành phòng chụp ảnh riêng của Kỷ Nghiêu Vũ. Kỷ Nghiêu Vũ cũng rất cố gắng, vừa học nhiếp ảnh vừa tự học hậu kỳ Photoshop.
Trường nhiếp ảnh gần trường cấp ba số 11, thêm vào đó thời gian làm việc của hai người gần như trùng khớp, mỗi ngày Hứa Ngật Xuyên đều phụ trách đưa đón.
Hôm đó, như thường lệ, Hứa Ngật Xuyên tan làm liền chạy thẳng đến trường nhiếp ảnh, nhưng không thấy bóng dáng người đang ngoan ngoãn đợi chờ, trong trường vắng tanh như thể đã tan học từ lâu.
Một cảm giác nôn nóng khó hiểu dâng lên trong lòng, Hứa Ngật Xuyên gọi điện thoại cho Kỷ Nghiêu Vũ, tắt máy.
Chẳng lẽ không đợi anh mà tự về nhà rồi? Hứa Ngật Xuyên vội vàng chạy về nhà, nhưng nhà lại không có ai.
Trẻ con mới đến thành phố chưa đầy hai tháng, nhiều nơi còn chưa quen thuộc, sẽ chạy đi đâu?
Hứa Ngật Xuyên lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, không biết đi đâu, chỉ có thể lo lắng vô ích. Đã nửa năm anh không hút thuốc, lúc này cần hương vị nicotine để làm tê liệt bản thân, lục tìm mãi mới tìm ra được một gói thuốc đã để hơn một năm trong ngăn kéo bàn trà, không có bật lửa, chỉ có thể mượn lửa từ bếp ga để châm thuốc.
Hút ngụm đầu tiên, bị sặc nặng, ho đến nỗi nước mắt tràn đầy mặt, lau mãi không hết. Lần đầu tiên anh thấy thứ này khó ngửi như vậy, nhưng vẫn không thể ngừng châm thêm điếu khác.
Thuốc lá không làm giảm bớt được cảm xúc của anh, ngược lại làm anh càng thêm lo lắng.
Cục cưng của anh có bị ai bắt cóc không, hay gặp phải chuyện gì…
Mẹ kiếp, suy nghĩ lung tung cái quái gì vậy?! Hứa Ngật Xuyên đập mạnh vào đầu mình, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng càng ngày càng lên men, anh thật sự không thể ngồi yên bèn túm lấy áo khoác, quyết định đến đồn cảnh sát báo án.
Cửa vừa mở, vừa vặn nhìn thấy Kỷ Nghiêu Vũ cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Hai người nhìn thấy nhau, đều sửng sốt.
Rất lâu rồi Kỷ Nghiêu Vũ không thấy Hứa Ngật Xuyên trong tình trạng lôi thôi như vậy. Sáng ra khỏi nhà, cậu còn nhớ tóc của Hứa Ngật Xuyên được chải ngược gọn gàng ra sau, cậu còn khen hôm nay anh rất đẹp trai. Lúc này tóc của người yêu bị vò thành một mớ hỗn độn như cái tổ chim, đôi mắt đầy tơ máu, đỏ ngầu như bị bắt nạt thê thảm, lúc nào cũng có thể khóc, khuy áo sơ mi cài lộn xộn, chân đang mang hai chiếc dép lê khác màu.
Hứa Ngật Xuyên cũng không rời mắt khỏi Kỷ Nghiêu Vũ. Chưa kịp thoát khỏi cảm giác tuyệt vọng, anh đã bị bộ dạng lôi thôi của Kỷ Nghiêu Vũ làm cho kinh ngạc. Ngoài chiếc máy ảnh được bảo vệ kỹ lưỡng trước ngực, toàn thân Kỷ Nghiêu Vũ gần như không chỗ nào sạch sẽ. Khuỷu tay còn có vài vết máu tươi, nhưng nụ cười lại rất rạng rỡ, cậu để lộ hàm răng trắng nhỏ, như không có chuyện gì xảy ra, chào Hứa Ngật Xuyên: “Anh, em về rồi.”
Hứa Ngật Xuyên hít một hơi thật sâu, chưa kịp nghĩ gì nhiều đã ôm chầm lấy Kỷ Nghiêu Vũ, kéo mạnh cậu vào nhà. Hai người mất thăng bằng ngã xuống đất, lăn vài vòng trên sàn, cuối cùng Hứa Ngật Xuyên nằm dưới, chịu trọng lượng của Kỷ Nghiêu Vũ.
Hứa Ngật Xuyên vùi đầu vào cổ Kỷ Nghiêu Vũ, cảm nhận được sức nặng thực sự, lúc này mới yên tâm.
“Xin lỗi, em về muộn. Anh, anh sao vậy?” Kỷ Nghiêu Vũ không hiểu hành động bất ngờ của Hứa Ngật Xuyên.
Hứa Ngật Xuyên không nói gì, yên lặng tăng thêm sức ôm.
Kỷ Nghiêu Vũ bị ôm chặt đến mức khó thở, nhưng vẫn để cho người đàn ông ôm mình. Đột nhiên, cậu cảm nhận được cổ mình ướt đẫm.
Người đàn ông đang run rẩy, đang khóc.
Kỷ Nghiêu Vũ lập tức nâng mặt Hứa Ngật Xuyên lên, an ủi: “Đừng khóc, đừng khóc... Xin lỗi, là lỗi của em vì về muộn.”
Hứa Ngật Xuyên có khuôn mặt rất trưởng thành, nhưng lại khóc như một đứa trẻ vô vọng, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, môi run rẩy không tự chủ.
Kỷ Nghiêu Vũ chưa bao giờ thấy một người đàn ông trưởng thành khóc thương tâm như vậy, ngực cậu như bị đè nặng bởi một tảng đá, buồn bực đến hoảng hốt.
“Điện thoại... điện thoại... hic...” Hứa Ngật Xuyên khóc không thành tiếng, còn nấc lên.
“Điện thoại hết pin rồi.” Kỷ Nghiêu Vũ nhẹ nhàng hôn lên má Hứa Ngật Xuyên, giọng nói rất cẩn thận.
“Sợ... sợ...” Hứa Ngật Xuyên nức nở nói, “Sợ em xảy ra chuyện…”
Kỷ Nghiêu Vũ biết việc về muộn đã làm người yêu lo lắng, cậu áy náy nói: “Xin lỗi... hôm nay em đi chụp ảnh, quên nói với anh. Thực ra em đã về rồi, nhưng lại nghĩ góc nhìn của hoàng hôn sẽ đẹp hơn nên quay lại. Khi đó điện thoại hết pin. Đều là lỗi của em không báo trước, làm anh lo lắng... Anh, em về rồi, em không đi đâu nữa, về nhà rồi, bên cạnh anh đây…”
Hứa Ngật Xuyên cắn mạnh lên môi Kỷ Nghiêu Vũ: “Em không biết anh đã lo lắng thế nào đâu.”
Kỷ Nghiêu Vũ mặc cho môi mình bị cắn đau, nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Ngật Xuyên, dỗ dành: “Biết rồi, biết rồi, ngoan, đừng khóc nữa.”
Hứa Ngật Xuyên cuối cùng cũng ngừng khóc, kiểm tra khuỷu tay của Kỷ Nghiêu Vũ. Vết thương không nặng, nhưng lúc này Hứa Ngật Xuyên không chịu nổi bất kỳ kích thích nào, không chịu được Kỷ Nghiêu Vũ bị một chút tổn thương nào. Ngực anh đau âm ỉ, nước mắt lại trào ra, anh dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm vết thương của Kỷ Nghiêu Vũ như một con mèo mẹ bảo vệ con. Vị tanh lan ra trong miệng, anh nhìn Kỷ Nghiêu Vũ, như muốn hỏi thầm, đau không?
Kỷ Nghiêu Vũ dịu dàng như đang dỗ dành trẻ nhỏ, trả lời: “Em không đau, thật đấy.”
Hứa Ngật Xuyên chỉ coi Kỷ Nghiêu Vũ đang ra vẻ kiên cường, khóc càng dữ dội.
Kỷ Nghiêu Vũ cảm thấy Hứa Ngật Xuyên như vậy rất đáng yêu, cậu nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng hỏi: “Lúc nãy ở nhà một mình cũng khóc phải không?”
Hứa Ngật Xuyên lắc đầu bĩu môi, chột dạ nhíu mũi.
Kỷ Nghiêu Vũ chạm nhẹ vào sống mũi Hứa Ngật Xuyên, yêu chiều nói: “Mít ướt, sau này không được khóc nữa,” cậu vén mái tóc rối của Hứa Ngật Xuyên lên, in một nụ hôn, tiếp tục nói: “Nếu muốn khóc cũng chỉ được khóc trong vòng tay em thôi.”
Cảnh tượng này vừa ấm áp vừa kỳ lạ.
Từng có lúc, danh hiệu mít ướt còn thuộc về người nói chuyện, thường là Hứa Ngật Xuyên đảm nhận vai trò an ủi người khác. Giờ đây vai trò hoán đổi, Kỷ Nghiêu Vũ trở nên trưởng thành kiên cường hơn, còn Hứa Ngật Xuyên lại trở thành người yếu đuối, không thể chống đỡ.
Người bảo vệ có điểm yếu, người được bảo vệ có áo giáp.
Trưởng thành, đâu chỉ có một mình Kỷ Nghiêu Vũ?
Hai người quấn quýt trên sàn, ôm nhau thân mật, như thể đây là cách họ sinh ra để ở bên nhau.
Hứa Ngật Xuyên lau khô nước mắt, gượng cười: “Anh sẽ không khóc nữa.” Nói rồi anh định cởi quần Kỷ Nghiêu Vũ. Cả hai đều lôi thôi, nhưng Hứa Ngật Xuyên lại nóng lòng muốn làm tình.
Kỷ Nghiêu Vũ giữ tay anh lại: “Tắm đã…”
Hứa Ngật Xuyên kháng nghị ừ một tiếng: "Muốn.”
Kỷ Nghiêu Vũ thở dài: "Vậy lên giường đi...... Nơi này là cửa ra vào......”
Hứa Ngật Xuyên đã vùi đầu liếm: " Anh muốn.”
“Được, được, cho anh, cho anh.”
Lần này Hứa Ngật Xuyên không chiếm thế thượng phong, anh nhanh chóng bị Kỷ Nghiêu Vũ đè xuống, vừa kêu lên “nhanh” đã bị Kỷ Nghiêu Vũ mạnh mẽ xâm nhập, tiếng kêu lập tức biến đổi.
“Anh hút thuốc rồi.” Kỷ Nghiêu Vũ ngửi nhẹ môi Hứa Ngật Xuyên.
Mùi thuốc lá trong miệng không giấu được, Hứa Ngật Xuyên ngượng ngùng ừ một tiếng, quay đầu tránh nụ hôn của Kỷ Nghiêu Vũ.
Hàm dưới bị kéo lại, Kỷ Nghiêu Vũ đưa lưỡi vào miệng Hứa Ngật Xuyên, truy đuổi lưỡi anh, chậm rãi và cuồng nhiệt trao đổi hương vị thuốc lá và nước bọt. Cuối cùng, cậu cắn nhẹ đầu lưỡi đỏ sẫm của Hứa Ngật Xuyên như trừng phạt: “Thế em cũng hút.”
Hứa Ngật Xuyên vội vàng nói: "Cục cưng, em đừng hút thuốc, hút thuốc không tốt.”
Kỷ Nghiêu Vũ ra vào ngày càng mạnh nhanh hơn, giọng nói vì va chạm mà đứt quãng: “Biết... biết hút thuốc không tốt, vẫn muốn hút... Anh cố tình phải không?”
Rõ ràng là giọng trách móc, nhưng trong hoàn cảnh này lại thêm phần gợi cảm.
“Không phải......ưm......cục cưng......sướng quá......”
Kỷ Nghiêu Vũ nghĩ một chút, không thể nói lời tục tĩu, mở miệng nói: “Nếu hút nữa, sẽ không cho anh sướng thế này…”
“Không hút nữa...... Không hút nữa...... A a......”
Nơi kết hợp chặt chẽ đầy nước nhờn, toàn là chất dịch nhầy nhụa. dương v*t cứng ngắc của Hứa Ngật Xuyên cũng không ngừng tiết ra chất nhờn phấn khích, thảm trước cửa nhuộm một lớp nước sẫm màu, cảnh tượng vô cùng dâm đãng.
dương v*t rút ra ngoài một chút, lập tức cảm nhận được hậu huyệt không ngừng co thắt níu kéo, Hứa Ngật Xuyên vòng chân quanh eo Kỷ Nghiêu Vũ: “Đừng rời xa anh… đừng rời xa anh…chồng…”
Kỷ Nghiêu Vũ mỉm cười, rồi đâm mạnh vào tận cùng, chạm thẳng vào điểm nhạy cảm, đồng tử Hứa Ngật Xuyên co lại, kêu lên vài tiếng, rồi xuất tinh ngay lập tức.
Kỷ Nghiêu Vũ hôn nhẹ lên khóe môi Hứa Ngật Xuyên, đưa ra một lời hứa khiến Hứa Ngật Xuyên yên lòng.“Em sẽ mãi mãi không rời xa anh.”