Kỷ Nghiêu Vũ luôn lo lắng cho cơ thể của Hứa Ngật Xuyên. Mặc dù Hứa Ngật Xuyên liên tục nhấn mạnh rằng việc đó rất thoải mái, nhưng việc anh đi lại khập khiễng thực sự không có sức thuyết phục. Kỷ Nghiêu Vũ chìm trong cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Sau ba ngày nghỉ ngơi hoàn toàn, Hứa Ngật Xuyên lại khỏe mạnh như thường, nhưng Kỷ Nghiêu Vũ không muốn chạm vào anh.
Thực tế, Hứa Ngật Xuyên là một người đàn ông cường tráng, sẽ không quá đắm chìm trong việc bị một người đàn ông khác xâm nhập từ phía sau. Nhưng nếu người đàn ông đó là Kỷ Nghiêu Vũ thì lại khác.
Từ tận đáy lòng, anh sẵn lòng kết hợp với Kỷ Nghiêu Vũ, thậm chí rất thích cảm giác khít khao đó. Dù đau đớn nhưng cũng đau một cách sung sướng. Tuy nhiên, anh không bị ham muốn chi phối, cũng không ép buộc, chỉ thỉnh thoảng có chút tâm tư nhỏ, cố tình quyến rũ nhưng Kỷ Nghiêu Vũ không hề có phản ứng. Mặc dù Hứa Ngật Xuyên biết Kỷ Nghiêu Vũ quan tâm đến sức khỏe của anh, nhưng trong lòng anh vẫn có chút khó chịu, anh không khỏi nghi ngờ liệu mình có mất đi sự quyến rũ đối với Kỷ Nghiêu Vũ hay không.
Kỷ Nghiêu Vũ đang cố gắng đọc một cuốn thơ tiếng Anh cơ bản. Có một số từ cậu không biết, chỉ có thể dựa vào từ điển Anh-Hán. Hứa Ngật Xuyên ngồi bên cạnh đấm lưng xoa bóp vai cho cậu, thỉnh thoảng bóp chân. Bàn tay đó dần dần trở nên không an phận, từ từ từ bóp chân dưới lên tới đùi, thử tiến đến gốc đùi.
Kỷ Nghiêu Vũ mải mê đọc sách, hoàn toàn không chú ý đến việc Hứa Ngật Xuyên đang giở trò, cho đến khi khóa quần bị kéo xuống một cách lặng lẽ, cậu mới nhận ra.
Ưm…” Kỷ Nghiêu Vũ rên lên, “Đừng mà…”
Hứa Ngật Xuyên thấy thời cơ đã đến, lập tức ngồi giữa hai chân Kỷ Nghiêu Vũ, hà một hơi vào bộ phận sinh dục đang ngủ say, dùng đầu lưỡi liếm láp qua quần lót, giọng khàn khàn nói: “Em cứ tiếp tục đọc đi, anh chỉ chơi với nó một chút, sẽ không ảnh hưởng đến em đâu.”
Kỷ Nghiêu Vũ không thể nói lại Hứa Ngật Xuyên, thêm vào đó, việc Hứa Ngật Xuyên liếm thực sự khiến cậu thoải mái, nên để mặc anh làm.
dương v*t như sống lại, dựng thành một cái lều nhỏ, hình dạng và kích thước hiện rõ ràng qua lớp vải. Hứa Ngật Xuyên cười mỉm, đầu lưỡi chạm vào quay đầu, nước bọt làm ướt lớp vải trắng noãn, tạo thành một đốm nước nhỏ trên đầu.
Lúc đầu còn có thể nghe được âm thanh Kỷ Nghiêu Vũ đọc từ đơn, âm thanh kia dần dần nhỏ đi, thẳng đến biến mất, bị từng tiếng than thở ẩn nhẫn thay thế.
"Ưm... a..." Kỷ Nghiêu Vũ hoàn toàn mất tập trung, một từ đơn văng vẳng trong đầu cả ngàn lần mà không tiến triển chút nào.
Trong lòng Hứa Ngật Xuyên vui vẻ, nhưng anh không hành động vội vàng, chỉ từ từ liếm, thực sự làm đúng như lời "chơi một chút" đã nói.
Anh không cởi quần lót của Kỷ Nghiêu Vũ, mà dùng lưỡi xâm nhập từng chút một, đầu tiên là liếm bên trong đùi non mềm mẫn cảm. Anh thấy rõ những hạt da gà nổi lên do kích thích, anh mút từng chút một, làm cho vùng da đó đỏ lên, ẩm ướt, rồi từ mép quần lót đưa vào, dùng răng cắn vải kéo sang một bên, dương v*t lớn đã hoàn toàn thức tỉnh, kêu gào muốn được giải phóng, vừa được giải trừ giam cầm của vải vóc, liền bốp một tiếng vỗ vào mặt Hứa Ngật Xuyên.
Hai chân Hứa Ngật Xuyên mềm nhũn, đầu vô lực tựa lên đùi Kỷ Nghiêu Vũ, hít sâu mùi của thiếu niên, sạch sẽ và thơm tho, suýt nữa thì bắn tinh.
Hứa Ngật Xuyên thở hổn hển, ngước mắt quan sát Kỷ Nghiêu Vũ.
Kỷ Nghiêu Vũ ăn mặc chỉnh tề, tóc chải gọn gàng, trông như một cậu chủ nhỏ tinh tế, nhưng cậu nhíu mày, tay cầm bút run run, như thể đang bị một bài khó chặn lại.
Không ai biết rằng, nơi không thể nhìn thấy dưới bàn, cậu chủ nhỏ lại lộ ra một bộ phận sinh dục to lớn, sắp trở thành con mồi của người bên dưới.
Hứa Ngật Xuyên liếm sạch chất nhầy trên đầu khấc, đột nhiên biến thành một con sói đói đã lâu, ngậm lấy cột thịt cứng ngắc, cố nuốt vào, nhưng chỉ nuốt được hai phần ba. Anh dùng cả tay và miệng, một nửa ngậm miệng, một nửa dùng tay, động tác rất nhanh, nước bọt và tuyến dịch làm ướt mặt anh và vùng hạ bộ của Kỷ Nghiêu Vũ, lông mu thưa thớt dính lại với nhau, cả vùng dưới ẩm ướt.
Chậc chậc tiếng nước và tiếng hít thở nặng nề của hai người phiêu đãng trong phòng sách yên tĩnh.
“Anh... "Kỷ Nghiêu Vũ không đẩy Hứa Ngật Xuyên ra được, chỉ có thể khóc nức nở khẩn cầu:" Đừng như vậy nữa... Sắp... Sắp ra rồi... Hu hu…”
"Cục cưng... cứ bắn đi… đừng lo, anh đón hết bên dưới…” Hứa Ngật Xuyên vừa tăng tốc vừa dùng lưỡi kích thích lỗ quy đầu của Kỷ Nghiêu Vũ, như muốn mở tung cái chuông không ngừng khép mở kia.
A a a - - "Nửa người trên của Kỷ Nghiêu Vũ mềm yếu vô lực ngã phịch xuống bàn học, phần dưới run rẩy phóng tinh cực nhanh, dòng tinh dịch mạnh mẽ phun ra tất cả bắn vào miệng Hứa Ngật Xuyên không sót giọt nào.
Hứa Ngật Xuyên ôm lấy eo Kỷ Nghiêu Vũ, dùng mặt cọ cọ dương v*t của Kỷ Nghiêu Vũ, thỏa mãn nói hai chữ: "Ăn ngon lắm.”
Kỷ Nghiêu còn chưa nguôi giận, mềm nhũn trách cứ Hứa Ngật Xuyên:“Anh… lừa em… nói là không ảnh hưởng đến việc đọc sách của em mà…”
Hứa Ngật Xuyên không hề áy náy, dày mặt áp sát, lần này ngồi thẳng lên đùi Kỷ Nghiêu Vũ, hai người ôm nhau mặt đối mặt, anh hôn lên má Kỷ Nghiêu Vũ: “Anh nhớ em.”
“Em… em ở ngay đây mà…” Kỷ Nghiêu Vũ có chút tủi thân.
“Dù em ở bên anh, anh vẫn luôn nhớ em,” Hứa Ngật Xuyên chỉ vào ngực Kỷ Nghiêu Vũ, nói: “Anh muốn ở trong đây, mãi mãi không ra…”
Kỷ Nghiêu Vũ nắm tay Hứa Ngật Xuyên hôn một cái, nói: “Anh luôn ở đây, mãi mãi ở đây…”
Hứa Ngật Xuyên cười vui vẻ, cậu nhỏ này càng ngày càng biết nói lời yêu thương.
Lại nghe Kỷ Nghiêu Vũ thì thầm như tiếng muỗi kêu: “Vậy còn em…”
Hứa Ngật Xuyên mở áo, để lộ ngực rắn chắc, hai núm vú đỏ hồng đã sẵn sàng đợi người thưởng thức, anh nhô ngực: “Chính vì em luôn ở trong tim anh… nên nó mới lớn… em hôn một cái… hôn một cái…”
Thật ngây thơ. Kỷ Nghiêu Vũ cười bất lực, áp lên ngực trái Hứa Ngật Xuyên, ngậm lấy núm vú đỏ hồng.
Giọng Hứa Ngật Xuyên khàn khàn, ngắt quãng: “Ưm… em yêu… anh… anh là gì của em?”
Núm vú bị Kỷ Nghiêu Vũ cắn đến trắng bệch, sau khi buông ra, máu lại dồn về, cả núm vú đỏ lên, Kỷ Nghiêu Vũ chớp mắt trả lời: “Là vợ.”
Mông Hứa Ngật Xuyên cọ cọ vào dương v*t của Kỷ Nghiêu Vũ, ngực cũng chuyển động, hỏi: “Em yêu thích chỗ này không?”
Kỷ Nghiêu Vũ chần chờ một hồi, thẹn thùng gật đầu.
“Ưm…” dương v*t của Kỷ Nghiêu Vũ cứng lên, đâm vào hậu huyệt ướt của Hứa Ngật Xuyên, “Phụ nữ… em có thích không?”
“Chưa từng thấy.”
"“Chỉ… chỉ là chỗ này rất lớn… rất mềm… có cảm giác không… ah…” Trong khi Hứa Ngật Xuyên nói, bộ phận sinh dục của Kỷ Nghiêu Vũ đã chọc vào một cái đầu, anh không kìm được kêu lên hai tiếng.
Kỷ Nghiêu Vũ thực sự nghĩ một lúc, rồi trả lời chân thành: “Không thích.”
Trong lòng Hứa Ngật Xuyên tràn đầy vui mừng, hậu huyệt tiết ra chất nhầy, cơn đau giảm bớt, anh đặt chân lên tay ghế, tay quàng cổ Kỷ Nghiêu Vũ, bắt đầu tự chuyển động nhịp nhàng.
“Vậy của anh…cục cưng thích không?”
Kỷ Nghiêu Vũ ngừng bú, ngẩng lên nhìn Hứa Ngật Xuyên, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh gọi em là gì?”
Ghế xoay theo động tác của Hứa Ngật Xuyên, phát ra tiếng kẽo kẹt, Hứa Ngật Xuyên nói: "Cục cưng à…”
Kỷ Nghiêu Vũ đột ngột đẩy lên, chạm đến điểm sâu nhất bên trong Hứa Ngật Xuyên, “Gọi là chồng.”
“A a......chồng...... Ha a...... Chậm một chút......”
“Ừ... "Kỷ Nghiêu Vũ hôn nhẹ vành tai Hứa Ngật Xuyên, trả lời:“Thích, của người khác không cần, chỉ cần của anh, to hơn chút cũng không được, thế này vừa đủ.”
Kỷ Nghiêu Vũ dùng ngón tay vân vê hai núm vú, không có quy tắc, dùng đầu ngón tay ấn, dùng ngón tay kéo, cả ngực đỏ lên, giọng ngày càng thấp, thậm chí có chút ngượng ngùng: “Thấy chúng… thì không kìm được…”
Rõ ràng Hứa Ngật Xuyên cảm giác được dương v*t trong huyệt sưng to thêm một vòng, anh không còn nghi ngờ về sức hấp dẫn của mình đối với Kỷ Nghiêu Vũ nữa.
Họ say mê nhau, trân trọng nhau, cuốn hút lẫn nhau không ngừng nghỉ. Trên ghế chưa thỏa mãn, Hứa Ngật Xuyên quyết định nằm ngửa trên bàn, dùng chân ôm lấy vai Kỷ Nghiêu Vũ, ánh mắt thèm khát: "Đến đây, làm anh đi.”
Kỷ Nghiêu Vũ nhìn đống sách rơi vãi trên sàn, khẽ lẩm bẩm: "Rõ ràng là em định học mà..." Nhưng rồi cũng cúi xuống, Hứa Ngật Xuyên đã tự giác tách hai chân ra, tạo điều kiện cho Kỷ Nghiêu Vũ thâm nhập vào sâu hơn.
Chỗ hai người kết hợp luôn chảy nước.
Mặt Hứa Ngật Xuyên đầy vẻ tận hưởng, như đang trải qua niềm vui tột đỉnh, cằm ngẩng cao, mồ hôi nhễ nhại.
Cao lớn, đẹp trai, nam tính, kiên định, nhẫn nhịn, mạnh mẽ, tất cả những từ ngữ miêu tả một người đàn ông đích thực đều không quá lời khi đặt lên Hứa Ngật Xuyên, nhưng lúc này lại bị Kỷ Nghiêu Vũ làm cho tâm hồn xao xuyến, ánh mắt mơ màng, đến cả tiếng rên rỉ cũng biến đổi, giọng trầm ấm đầy nam tính lại xen lẫn chút quyến rũ mơ hồ, khiến Kỷ Nghiêu Vũ cảm thấy êm tai.
"Ư... ha... học... Anh có thể dạy em mà... ừm... phần quan trọng nhất của bài thơ vừa nãy... chính là... Love you... Long for you... Keep wanting you till I die…”
Kỷ Nghiêu Vũ lặp lại từ ngữ theo Hứa Ngật Xuyên, mỗi lần nói một từ lại thúc mạnh một cái, làm tiếng rên rỉ của Hứa Ngật Xuyên tan nát thành từng mảnh nhỏ.
Cuối cùng không cần Hứa Ngật Xuyên dịch, Kỷ Nghiêu Vũ tự mình nói ra bằng tiếng Trung, như là đang nhấm nháp lại, cũng như là đang tỏ tình.
Anh nói, yêu em, nhớ em, khao khát em, đến khi chết.
Cuộc sống chung của hai người vô cùng hòa hợp, mọi hành động thân mật đều tự nhiên như nước chảy, là tình cảm tràn đầy, phô bày tự nhiên.
Đi đâu cũng như trẻ sinh đôi không tách rời - đi siêu thị, dạo công viên, xem lại phim cũ, chia sẻ cùng một tai nghe, tựa lưng đọc sách, nắm tay lén lút ở nơi công cộng, hôn nhau say đắm trong rạp chiếu phim, dạy nhau hát những bài tình ca lãng mạn, làm tình hết mình ở cửa ra vào không kịp cởi giày, trong phòng tắm mờ hơi sương, trên ban công mở toang vào đêm khuya.
Hứa Ngật Xuyên nghĩ, nếu chỉ còn một việc để làm trong đời, thì yêu Kỷ Nghiêu Vũ là việc mà dù thế nào cũng không thể giấu, không thể xóa, không thể dừng lại.
Cho đến khi anh nhận được điện thoại từ trường, sắp xếp anh đến trường số 11 của thành phố vào cuối tháng tám, anh mới như tỉnh mộng.
Trong truyện cổ tích, kết thúc luôn là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau. Thực tế, Hứa Ngật Xuyên không phải là hoàng tử, mà là hiệp sĩ bảo vệ công chúa, anh phải phấn đấu vì hạnh phúc của công chúa.