Đứa Con Bị Ghét Bỏ

Chương 77: Hoang đường




Từ sau ngày hôm đó, đã một tháng trôi qua, Purity chưa một lần quay lại Lâu đài Mặt trời. Nhưng chủ yếu cũng là vì Purity không muốn chạm mặt với Ark. Purity cũng không ngờ bản thân lại kiên quyết đến vậy. Dù sao Purity cũng đã nhịn nhục mười mấy năm, cứ ngỡ rằng nàng đã quen rồi. Nhưng không ngờ đến lúc bùng phát lại dứt áo ra đi, không quay trở lại như vậy.

Mấy ngày này, Purity sống cùng với Elaine trong căn nhà nhỏ của nàng. Buổi sáng thì Purity đến Học viện, buổi tối lại quay về chuẩn bị cơm tối cho Marcus. Nhờ khoảng thời gian sống chung này mà Purity mới phát hiện ra thật ra Marcus rất lười biếng. Nơi Marcus sống do Elaine dọn dẹp, cơm hắn ăn thì do Purity nấu. Purity thường thầm cảm thán cuộc sống của Marcus cũng thật an nhàn. Nào có nỗi vất vả như Purity hiện tại?

Một hôm, Purity đang dùng bữa với mọi người thì Elaine bảo:

- Nghe nói trấn bên cạnh xuất hiện một pháp sư tài giỏi lắm. Nghe người ta bảo nếu hắn ta đã phán chuyện gì thì tuyệt đối không sai một ly. Cả trấn ấy giờ đang tôn sùng hắn ta như một vị thần sống vậy, cũng không biết tên đó có đơn giản hay không.

- Chắc là mấy tên thầy bói chứ gì? - Marcus thờ ơ đáp. - Hắn ta cùng lắm cũng chỉ đoán đúng được vài lần thôi, đợi đến khi vỡ lẽ ra thì dân trấn đó sẽ cho hắn biết mặt, muội để ý làm gì?

Mười mấy năm trôi qua, nhan sắc của Elaine cũng không tránh khỏi sự tàn phá của thời gian, trên gương mặt xinh đẹp đã xuất hiện không ít nếp nhăn, nhưng nàng vẫn là một người phụ nữ mặn mà, quý phái. Marcus ngược lại, cứ như thời gian đã bỏ quên hắn vậy, hắn vẫn trẻ trung như thế, hệt như lần đầu tiên Purity gặp hắn, chỉ là không còn bộ dạng xề xòa lúc đó mà thôi. Nếu không phải Purity biết trước việc này thì nàng sẽ nghĩ Elaine là chị gái của Marcus.

Trong lúc Purity đang thơ thẩn thì chủ đề của cuộc trò chuyện đã chuyển hướng sang nàng. Cũng không biết là Marcus sự cảm thấy Purity phiền hay chỉ muốn hỏi thăm mà hắn lại hỏi:

- Vậy còn ngươi thì sao? Không định quay trở về Lâu đài Mặt trời sao? Không lẽ ngươi định ăn nhờ ở đậu nhà ta mãi thế à?

Purity nghe bảo thì có chút nghẹn, Karen liền lấy cho nàng ít nước. Elaine trông thấy bộ dạng của Purity thật đáng thương biết mấy, liền dùng ánh mắt như nhìn cường hào ác bá mà nhìn Marcus, nghiêm túc nói:

Huynh thật sự không thể để yên cho con bé ăn xong bữa cơm à? Cứ nhất định phải nói chuyện khó nghe thế sao?

Marcus trước giờ một thân kiêu ngạo, nào có chịu nhận mình sai? Marcus hừ nhẹ một tiếng rồi bảo:

- Huynh cũng chỉ là có ý tốt hỏi thăm nó chứ cũng đâu có đuổi nó đi? Muội phản ứng kịch liệt như vậy làm gì? Năm xưa cũng không thấy muội bênh vực ta như vậy. Người làm đại ca như ta còn thua cả một người ngoài.

- Năm đó muội bao nhiêu tuổi chứ? Huynh càng ngày càng bớt phân thị phi.

Hai người cứ thế tranh cãi không ngớt, ăn xong bữa cơm rồi mà vẫn còn cãi nhau. Purity không tiện chen vào ngăn cản nên nàng ôm Karen ngủ trước. Có vẻ như Purity nên đến gặp Nicolas xem dạo gần đây có nhiệm vụ nào cho nàng làm không. Nếu cứ tiếp tục ăn không ngồi rồi ở đây như thế thì Purity sẽ bị Marcus đuổi ra ngoài thật mất.



Sáng hôm sau, Purity còn chưa kịp đến chỗ của của Nicolas thì Whirlwind đã đến tìm nàng trước rồi. Whirlwind mặt mày hớn hở như vừa gặp được chuyện tốt nào đó, khiến vẻ anh tuấn trời sinh trên gương mặt càng thêm tiêu soái. Trong khi Purity còn chưa biết điều gì khiến Whirlwind thành ra như vậy thì hắn đã rối rít chúc mừng nàng:

- Lần này tiểu nha đầu nhà ngươi gặp được quý nhân rồi đấy!

- Ai vậy? - Purity hỏi.

Mặc dù Whirlwind nghĩ rằng Purity đang giả vờ khiêm tốn nhưng thật ra nàng không biết thật. Dù Whirlwind bị cả Thiên cơ ghét bỏ nhưng hắn cũng là một vị thần. Rốt cuộc là vị đại năng nào mà có thể khiến Whirlwind tỏ ra thích thú đến vậy. Purity càng nghĩ càng cảm thấy tò mò.

Whirlwind quan sát biểu hiện của Purity một lúc, nhận thấy không giống như nàng đang giả vờ thì mới vỡ lẽ ra, hỏi ngược lại nàng:

- Chẳng lẽ ngươi thật sự không có quan hệ gì với vị ấy sao?

- Vị ấy là vị nào? Nếu người cứ tiếp tục nói năng không rõ ràng như thế thì ta cũng chịu!

- Còn có thể là ai nữa? Chính là ngài Frediano!

Purity nghe đến tên Frediano thì như tiếng sấm vang tai, nàng hốt hoảng bỏ mặc Whirlwind còn ngơ ngác ở đó, vội vàng đến văn phòng của Nicolas.

Còn ở văn phòng của Nicolas, ông đang không hiểu vì sao mình phải tiếp đãi tên hung thần Frediano. Rõ ràng theo trí nhớ rất tốt của Nicolas, Học viện và Frediano không đội trời chung. Trước đây, dù có gặp phải nhiệm vụ khó khăn đến nhường nào thì lòng tự trọng của Frediano không cho phép hắn nhờ cậy người của Học viện. Vậy thì hôm nay, vì cớ làm sao mà Frediano lại tới đây. Nghĩ đến lý do mà Frediano nói, Nicolas càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường.

Mặc dù Purity luôn đạt được thành tích cao nhất trong các kỳ sát hạch nhưng cũng không đến mức khiến cho Frediano phải làm đến mức này chứ? Chẳng lẽ tin đồn gần đây đang lan truyền trong Học viện là sự thật? Thần Chấp Pháp lại có tình ý với con gái của thần Mặt trời? Rốt cuộc chuyện này là thật hay giả? Nếu là thật thì Harry đã biết tin chưa?

Nicolas càng nghĩ càng loạn thành một đống bùi nhùi, ông ta liền lắc đầu giũ sạch những ý nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu. Vì sao Nicolas phải tự chút phiền não vào mình? Nicolas đã sống đủ lâu để biết rằng Frediano mãi chẳng thể yêu một ai. Vì pháp luật chỉ có công bằng, không có chỗ cho tình cảm.

Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng ở đây. Purity mở cửa bước vào, nàng còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi Nicolas thì một giọng nói nam tính vang lên khiến nàng dựng cả tóc gáy:

- Lâu ngày không gặp mà tiểu thư không nhớ ta sao?