Dụ Trúc Mã

Chương 78




Buổi sáng ngày hôm sau Lư Hiểu Khê chậm rãi từ cửa chính trong nhà đi ra,trên tay cô vẫn đang giữ lấy bình sữa nóng còn đang uống dở.Đến khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh thì bước chân cô hơi ngừng lại.

Thiếu niên cao lớn trong quần tây đen áo somi vô cùng lịch thiệp,ngũ quan sắc nét hệt như nhân vật trong truyện bước ra.Dáng dấp cao ráo nổi bật,anh đang dựa lưng vào chiếc siêu xe sang trọng của mình,đôi mắt dài hẹp mông lung nhìn về hướng xa xăm.Dường như nhận thấy ánh mắt của cô đang nhìn mình,lúc này Quý Trạch Viễn mới thu lại dáng vẻ xa cách kia.

Trên gương mặt lạnh như băng khẽ nở nụ cười bước đến bên cạnh cô,anh ân cần mà cầm lấy balo của cô như ngày trước.Khung cảnh lúc này như quay lại quãng thời gian lúc trước.

- Anh đưa em đi học nhé.

Không cần nghe cô trả lời thì liền bị anh dẫn lên xe,Lư Hiểu Khê dự đoán được thể nào anh cũng sẽ đến đón cô đi học nên đã nói trước với Ngôn Thừa Hi một tiếng.Lại không ngờ đến anh lại đến sớm như thế.Nhất thời cô vẫn còn đang hoài niệm lại những hồi ức cũ,thần trí vẫn còn đang lơ lửng nên không biết trả lời anh như nào.

Quý Trạch Viễn lần này quay về tính cách dường như thay đổi không ít,anh nhẫn nại hơn trước rất nhiều.Cũng bớt đi tính bá đạo độc chiếm cô như trước.

Ghế sau rộng rãi nhưng cô lại bị anh ép sát đến tận cửa xe,Lư Hiểu Khê khó khăn khép nép đôi chân của mình lại.Trên đôi gò má thoáng hiện ánh hồng dần dần lan ra cả hai bên tai.Giọng nói mềm mại như muỗi kêu cất lên.

- Anh ngồi dịch qua kia đi.

Anh nghe rõ cô nói gì nhưng lại cố ý như không nghe rõ,cơ thể cao lớn hơi cúi thấp về phía cô mà hỏi.

- Anh nghe không rõ,em nói lại lần nữa đi.

Càng nói anh lại càng ngồi gần lại phía cô hơn,khác nào bị anh ép cho thành cá khô hay không.Quý Trạch Viễn lúc này không khác gì một con cáo đang lợi dụng thời cơ để ăn sạch bé thỏ trắng này.

Cả hai dù rằng đã quen nhau trong một khoảng thời gian nhưng cũng chỉ hôn môi được một lần duy nhất.Bây giờ đột ngột lại có tình cảnh mờ ám này khiến cô không khỏi thấy ngượng ngùng.Da mặt cô mỏng,đối phương lại còn là người mình thích thì sao cô có thể bình tĩnh được.

Lư Hiểu Khê một phát liền dẫm mạnh lên chân của anh,đôi mắt trong veo như dòng nước liền cau lại mà lườm người bên cạnh.

- Hôm qua em đã nói thế nào?Anh đùa giỡn em đúng không.

Bị cô tỏ thái độ như vậy Quý Trạch Viễn không thấy e sợ ngược lại càng thêm thích thú.Mạnh bạo mà đưa tay ôm lấy cô vào lòng,tiện thể hôn nhẹ một cái vào vầng trán nhẵn mịn của cô khiến cô gái nhỏ trong lồng ngực tức đến nói không nên lời.

- Anh…anh…anh

- Ngoan nào,buổi chiều anh phải bay về Mỹ rồi.Em không cho anh ôm một cái được sao?



Nghe đến đây thì cảm xúc của cô liền trở nên nguội lạnh,cảm giác mất mát buồn tủi không để đâu cho hết.Cô muốn cùng anh qua đó nhưng thật sự không thể.Vấn đề đi cùng anh không thể do cô quyết định được.Gia đình cô còn ở bên này cũng không phải cô ở một mình muốn thế nào là thế đó được.

Huống chi anh là thiếu gia tài phiệt,dù ở đâu thì cũng có con đường tươi sáng cả.Còn cô phải phấn đấu học tập ở trong nước,còn phải chăm sóc cho cha và em trai.Cô đi rồi thì ai sẽ chăm sóc cho họ.

Ngoài miệng ghéc bỏ không muốn quay lại với anh nhưng thật tâm trong lòng cô đã nhận định một người là anh mà thôi.

Quý Trạch Viễn không phải vô cảm đến nỗi không nhìn ra được tâm trạng mất mát đó của cô.Anh cũng không nỡ bỏ cô ở đây nhưng trong tình huống này cả hai chẳng thể làm được gì.Anh khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên,nuông chiều mà nựng hai bên má.

- Anh sẽ thường xuyên về thăm em.

- Ừm…

- Chỉ ừm vậy thôi?

- Em biết rồi…

Nói đến đây sắc mặt của tên mặt lạnh này có vẻ không hài lòng,cô hơi chớp mắt khó hiểu nhìn anh,ánh mắt như muốn hỏi anh còn muốn cô thế nào.

Quý Trạch Viễn hết nựng má cô xong thì đưa tay chỉnh trang lại mái tóc cho cô.

- Em yên phận đợi anh trở về nhé,không được động lòng với tên nhãi nào,có biết chưa?



Cô còn có thể động lòng với ai được nữa,ngoài tên đẹp trai lắm tiền này thì còn tên nào có mị lực hơn anh xuất hiện.Cho dù có thì cô cũng không còn đủ tâm tư để suy xét người mới đâu.Trái tim này của cô đã quá đủ cho một mình anh mà thôi.

Trong đầu cô nghĩ là thế nhưng còn lâu cô mới thừa nhận,chỉ giả bộ liếc ngang liếc dọc rồi đáp lại.

- Xem biểu hiện của anh thế nào.

Quý Trạch Viễn khẽ nhướng đôi chân mày,thích thú mà nắm lấy cằm của cô.

- Được rồi,anh sẽ biểu hiện thật tốt để không bị Hiểu Hiểu bỏ rơi nhé?

- Tùy anh.

Giọng cười trầm ấm ấy lại lần nữa vang lên khiến bai bên má cô lại ửng hồng,Lư Hiểu Khê không thèm quan tâm anh nữa.Gương mặt mang theo ý cười nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ.

Quả nhiên chiếc xe nổi bật này vừa dừng bên ngoài cổng trường đã thu hút không ít ánh mắt,Lư Hiểu Khê dưới sự bảo bọc của Quý Trạch Viễn mà bước xuống xe.Anh dẫn cô đến trước cổng chính,dịu dàng mà đeo cặp sách lên vai cho cô.

Vẻ ngoài của anh quá nổi trội,không chỉ có đôi mắt đào hoa toát lên vẻ hấp dẫn khó cưỡng kia mà tổng thể toàn bộ từ đầu đến chân đều đẹp đến không có yếu điểm.Chỉ là thiếu niên 18 tuổi mà đã như thế thì đến lúc trưởng thành còn quyến rũ đến mức nào.

Xung quanh nữ sinh đi ngang qua không hề có ý che đi vẻ mặt hoa si của mình,nhìn thấy anh liền xấu hổ ngượng ngùng.Nhưng vì anh đang nắm tay cô nên bọn họ mới không dám đến làm quen.Cảm giác này cô đã lĩnh ngộ từ nhiều năm trước rồi.Tuyệt sắc giai nhân không còn để chỉ nữ nhân nữa mà còn dùng trên người của tên nam nhân này.

Lư Hiểu Khê lại lần nữa ghì chặt ánh mắt trên người của anh,cái người này ở nước ngoài không biết đã thu hút bao nhiêu ong bướm rồi đây.Trong đầu cô nghĩ gì thì trên mặt đều hiện rõ mồn một.Quý Trạch Viễn khẽ cười rồi lại đưa tay ôm lấy cô vào trong lòng.Cảm giác mềm mại ôm lấy bảo bối khiến anh không muốn buông tay một chút nào.

- Hay anh về đây ở với em luôn nhé?

- KHÔNG ĐƯỢC.

Giọng nói của cô hơi nâng cao như thể dẹp tan ý định điên rồ đấy của anh.Lư Hiểu Khê rời khỏi vòng tay của anh,bắt đầu bài giảng của mình.

- Anh phải ngoan ngoãn điều trị ở bên đó đi,đến khi hoàn toàn hết bệnh thì mới được về.Anh như vậy khiến em thất vọng lắm có biết không hả,anh muốn phụ lòng ông bà nội sao,…

Quý Trạch Viễn để mặc cho cô mắng mình,anh chỉ nhẹ nhàng mà xoa xoa bàn tay của cô.Nâng niu trong lòng bàn tay mà vuốt ve nó.Đến khi cô nói xong thì anh mới dịu dàng cất giọng.

- Anh chỉ đùa thôi mà,phải hết bệnh để cưới Hiểu Hiểu nhà ta nữa chứ.Được rồi,em mau vào lớp đi không lại muộn học.

Cô cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, nhận thấy anh thật sự nghiêm túc thì cô mới chịu bỏ qua.Lư Hiểu Khê bất giác kiễng chân muốn xoa đầu anh nhưng lại không thể chạm tới.Người nào đó nhìn thấy liền phì cười rồi tự giác cúi đầu xuống để cô tiện tay xoa.

Lư Hiểu khê khẽ hắng giọng rồi như bà cụ non dặn dò anh.

- Đến nơi phải gọi điện cho em nhé,giờ không đủ thời gian nữa rồi.Khi anh đến nơi em lại dặn dò anh tiếp,anh phải ngoan đấy nhé.Anh lớn rồi cũng nên thu lại tính cách của mình một chút,đừng ngang ngược quá cũng bớt bớt lại cái mỏ hỗn của mình lại đi,…



Lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị người khác phê bình như thế,ngay cả ông bà nội cũng không có phàn nàn anh đến vậy.Nếu là người khác thì làm gì có cơ hội đứng trước mặt anh nói như này.Chỉ có cô mới có đặc quyền như thế,dù cô chê bai hay mắng nhiếc thì vào tai anh đều là lời ngon tiếng ngọt cả.