Anh còn muốn yêu đương cùng cô trước cổng trường nhưng nhìn thấy mặt mày của cô đã như con tôm luộc nên đành chịu thôi.Chỉ có thể lưu luyến mà tạm biệt cô,cứ thế anh đứng bên ngoài trường nhìn chằm chằm về hướng những bạn học gấp gáp đến lớp.Cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ khiến anh không khỏi ghen tỵ.
Quý Trạch Viễn quay trở lại thành phố N thăm ông bà nội rồi lại ra sân bay về lại nước Mỹ.Dù rằng đem tâm trạng tiếc nuối quay về nhưng chuyến đi lần này lại vượt mọi sự trông đợi.Anh không dám đòi hỏi thêm bất kỳ điều gì,cam chịu số phận an bài cho mình như vậy là quá đủ đối với anh rồi.Vấn đề trước mắt chỉ còn là thời gian mà thôi.
- --------------
Vài ngày sau đó Ngôn Thừa Hi không hề nhắc đến việc liên quan đến Quý Trạch Viễn.Cậu vẫn như mọi ngày đối xử với Lư Hiểu Khê rất tốt luôn quan tâm chăm sóc cho cô.Cậu là người rõ nhất,mỗi ngày đều ở bên cạnh cô thì chỉ cần một biểu hiện nhỏ của cô cậu đều nhìn ra.
Cậu không muốn thừa nhận nhưng sự thật rằng dạo gần đây cô vui vẻ hơn trước nhiều lắm.Cười nhiều hơn,không còn thẫn thờ nữa cũng không còn xuất hiện đôi mắt ươn ướt mỗi lần nhìn vào di động.Thay vào đó là đôi mắt cong cong cùng nụ cười hồn nhiên ấy khi nhắn tin với ai đó.Người đó không ai khác chính là Quý Trạch Viễn,người con trai mà cô đem lòng yêu.
Biết rõ mình không có cơ hội bước vào trái tim ấy nhưng biết làm sao bây giờ.Tình yêu ở cái độ tuổi này vừa nồng cháy vừa ngang bướng.Không thể với tới thì sẽ yêu nhiều hơn.
Ngôn Thừa Hi đem tâm trạng phức tạp nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh mình.Bàn tay không tự chủ được muốn đưa lên chạm vào mái tóc mềm mại kia nhưng bất giác mà dừng lại giữa không trung.
Đây là cảm giác cảm nhận được một chút tình yêu lại hứng trọn cả ngàn cay đắng sao.
Lư Hiểu Khê nghiêm túc nghe giảng không hề hay biết ánh mắt của người bên cạnh.Đến tận khi chuông tan tiết vang lên việc đầu tiên cô làm là kiểm tra di động.
Cô bạn ngồi bàn trên đột ngột quay xuống với ánh mắt tò mò mà cất giọng.
- Hiểu Khê này,người ban sáng là bạn trai của cậu sao?
Chỉ một câu nói liền thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt xung quanh.Có ai lại không tò mò về vị mỹ nam kia cơ chứ.Lư Hiểu Khê định gật đầu nhưng lại lắc đầu vì bây giờ cô vẫn chưa đồng ý quay lại với anh mà,không phải bạn trai.
Cô bạn có vẻ phấn khích về đáp án đấy của cô,có không ít bạn nữ tiến gần đến.Mỗi người một câu mà hỏi cô.
- Thật sao,anh ấy đẹp trai quá là anh trai của cậu sao?
- Có thể cho tớ xin phương thức liên lạc của anh ấy không?
- Tớ cứ tưởng là bạn trai của cậu đấy Hiểu Khê,đẹp trai quá đi mất.Anh ấy làm người mẫu sao? dáng quả thật rất rất nổi bật luôn.
…………
Lúc này Ngôn Thừa Hi có chút không hài lòng nhìn đám nữ sinh trước mắt.Bởi vì bọn họ liên tục mà gào thét hỏi liên tục khiến cô phải co rụt lại người.
Kể cả những câu hỏi này sẽ khiến cô khó xử không biết trả lời làm sao?Không muốn nhìn thấy cô phải khó xử với bạn học cậu liền đứng dậy cất giọng.
- Mọi người nộp bài tập Tiếng Anh cho tớ nhé,tớ phải đem lên cho giáo viên liền.
Lệnh của lớp trưởng nào có ai dám làm trái,ai nấy đều tỏ vẻ tiếc nuối mà quay về bàn học lấy vở bài tập.Lư Hiểu Khê được giải thoát liền thở phào một hơi.Cô cũng không ở trong lớp mà lấy bình giữ nhiệt đi lấy nước,tiện thể cầm luôn bình của Ngôn Thừa Hi.
- Tớ lấy nước cho cậu nhé Thừa Hi.
- Ừm cảm ơn cậu.
Ngôn Thừa Hi vừa thu vở bài tập vừa dõi mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn của cô.Biểu cảm trên gương mặt cậu lúc này chỉ còn lại sự cam chịu mà thôi,hết cách rồi ai bảo cậu lại thích cô nhiều đến thế.
Bên này Lệ Ly tiến đến bên cạnh cậu,cô là lớp phó nên thường xuyên phụ giúp cậu việc thu vở bài tập.Tính cách của cô nàng rất thẳng,buộc miệng cất lời.
- Người ta đi rồi cậu còn muốn nhìn đến bao giờ.
……
Nhìn cô nàng đứng cạnh mình Ngôn Thừa Hi liền theo bản năng mà hơi nhích người xa một chút.Giọng nói nghe có vẻ thân thiện nhưng lại mang hàm ý giữ khoảng cách.
- Tớ làm một mình được rồi không phiền cậu.
Quá quen với tính cách này của cậu Lệ Ly không thấy ngại mà cô chỉ bĩu môi,không rời đi mà vẫn đứng ở đấy.
- Lớp trưởng này,cậu vốn có tính cách giả như này sao?
- Ý cậu là sao?
- Là trước mặt vui vẻ nhưng trong lòng thì không như thế.
- Tuỳ theo cậu nghĩ thôi.
Ngôn Thừa Hi chỉ hơi nhướng mài cũng không biểu thị cảm giác khó chịu khi bị người khác nói mình giả tạo.Không phải cậu giả tạo mà là cậu không muốn bất lịch sự cùng bạn học.
Quả thật là cậu không thích thân thiết cùng người khác lắm.Nhưng vì giữ quan hệ bạn học nên cậu luôn giữ cách nói chuyện nhẹ nhàng như thế.Chứ cậu không muốn lầm lì với bạn học mà thôi.
Lệ Ly nhún nhún vai,cô là thích tính cách này của cậu.Khiến người khác tò mò muốn tìm hiểu cậu nhiều hơn.Cô vẫn không thấy e ngại mà tiếp tục hỏi.
- Tớ cũng gọi cậu là Thừa Hi nhé.
……
Lệ Ly vẫn tiếp tục hỏi.
- Sao cậu im lặng thế?