Phần 6: Chương 8
_______
8.
Vào ngày Lâm đại phu nói ta có hỉ mạch, Cố Độ đang ở bên ngoài đốc quân.
Tuyên vương với Tấn vương giao chiến ngay tại Lạc Dương.
Hoàng đế ôm ngực mắng bọn họ là súc sinh, run rẩy kêu Cố đại tướng quân bình loạn.
Cố đại tướng quân dẫn Cố Độ đi rồi, ta mới biết, từ nhỏ hắn đã múa đao xoay gậy, cuối cùng quyết định thi khoa cử, bị cha hắn phạt quỳ một đêm.
Hai người bọn họ đều đã đi Lạc Dương, Cố phu nhân liền ngồi không yên, tinh thần không yên chạy đến chỗ ta.
Ồ, có lúc còn dẫn theo hai đứa nhỏ ch.ết tiệt Ương Ương với A Tùy.
Sau khi ta biết được thân thế của các nàng, ta lại càng phát hiện ra sự bất đồng giữa Ương Ương với Cố Độ, và nét tương tự giữa A Tùy với Cố Độ.
Ương Ương thẳng thắn bộc trực, mặt tròn mắt tròn, nói chuyện cũng không lòng vòng. A Tùy nhỏ nhẹ dịu dàng, thích đọc sách, có chuyện thì luôn cất giấu trong lòng.
Ta bị bắt gặp khi đang lặng lẽ đánh giá các nàng, Ương Ương hỏi: “Tẩu tẩu, tỷ nhìn ta làm gì?”
Ta khụ một tiếng: “Cảm thấy hai người các muội càng ngày càng xinh đẹp.”
Ương Ương cũng rất vui vẻ, sờ mũi hỏi ta: “Tỷ xem mũi ta có phải cao hơn rồi đúng không?”
Ta lấy lệ với nàng ta: “Đúng đấy đúng đấy, đó giờ ta chưa từng thấy qua cái mũi thanh tú như vậy.”
Ương Ương cười mắt cong cả lên, thật dễ dỗ.
A Tùy ở bên cạnh nhìn chúng ta trò chuyện, biểu cảm thờ ơ.
Hơn nửa ngày, nàng ta mới hỏi một câu: “Khi nào biểu tẩu lâm bồn?”
Ta nói ngày chung chung, nàng ta lại hỏi: “Khi nào biểu ca trở về?”
Ta cười vô cùng hòa ái, không đáp mà hỏi lại: “Ngươi rất nhớ chàng?”
Mặt A Tùy bất ngờ đỏ lên, lắc đầu, lập tức phản bác: “Không phải đâu, chỉ là lo lắng biểu ca không xuất hiện vào ngày cháu nhỏ ra đời.”
Cô nương A Tùy này, người trông xinh đẹp, đầu óc cũng không ngốc, nếu nàng ta không mơ ước nam nhân của ta, có lẽ ta có thể ở chung với nàng ta rất tốt, dù sao ta cũng rất thích chơi với cô nương vừa thông minh lại xinh đẹp.
Nhưng mà, khụ, trên đời này không có nếu như, mà A Tùy cũng thật sự thích Cố Độ.
Ta ngừng một chút, nói sang chuyện khác: “Nghe nói nhị công tử Hứa gia gần đây đang nghị thân, các muội đã nghe nói chưa?”
Vẻ mặt A Tùy trở nên khó coi ngay lập tức.
Đứa nhỏ ngốc Ương Ương này, căn bản là không biết nhìn vẻ mặt, thích bát quái liền hỏi ta: “Ồ? Hứa Phi Vũ phải không? Hắn đang nghị thân với ai?”
Ta nhìn mắt A Tùy, ngón tay nàng ta siết chặt ly trà, đốt ngón tay trắng bệch hết lên.
Ta thở dài trong lòng.
Hứa Phi Vũ là một thiếu niên tài giỏi tuấn tú, rất có phong thái của Cố Độ năm đó.
Nhưng A Tùy hiện tại, chắc chắn là chướng mắt hắn.
“Ương Ương.” Ta nói: “Ở hoa viên phía sau có hai con vẹt mới đến, kêu Tiểu Liễu Nhi dẫn muội đi chơi một lát, được không?”
Ương Ương lập tức đã quên vụ Hứa Phi Vũ, vô cùng phấn khởi muốn đi hoa viên phía sau.
Cửa đóng lại.
A Tùy nhìn ta, mang theo chút phòng bị: “Biểu tẩu có chuyện muốn nói với ta?”
Ta gật đầu: “Kể chuyện xưa cho ngươi nghe.”
Nàng ta lập tức đứng lên muốn bỏ đi: “Ta đã từng nghe câu chuyện tuổi tác.”
Ta đè bả vai nàng ta lại, tủm tỉm cười uy hiếp: “Ta đang mang thai, ngươi đừng làm ta ngã đấy.”
Nàng ta kinh hãi nhìn ta: “Ngươi...”
Ta rất tri kỷ mà thay nàng ta bổ sung những lời nàng ta không dám nói: “Ta chính là một tên lưu manh, làm sao vậy?”
Nàng ta ôm chén trà cúi đầu, không nhìn ta.
Ta nói chậm rì rì: “Chuyện này là do Cố phu nhân nhờ ta nói.”