Phần 7 (hết): Chương 9
_______
9.
Lúc ta có ý thức lần nữa, trời đã ửng sáng.
Ta mở mắt nhìn bốn phía, Cố Độ đang nằm bên cạnh ta.
Ta nhìn hắn một lúc lâu, thấy mày của hắn trong lúc ngủ mơ cũng nhăn lại, thấy lông mi hắn chậm rãi run rẩy theo hô hấp của hắn, thấy quầng thâm dưới đôi mắt của hắn.
Ngoài cửa sổ có Tiểu Lam, Tiểu Lục đang ríu rít nhảy nhót.
Trong phòng bình yên, còn có mùi hương nhàn nhạt của huân hương.
Huyết tinh ùn ùn kéo đến giống như là chuyện của đời trước rồi.
Ta phản ứng một hồi lâu, lập tức vươn tay sờ bụng của ta.
Xẹp lại rồi, có lẽ sinh xong rồi.
Ừm, ta vẫn còn sống.
Chỉ là một động tác nhỏ, Cố Độ liền bừng tỉnh.
Hành động đầu tiên sau khi tỉnh lại là nhìn về phía ta, trong mắt hắn còn vương tơ máu.
Ta với hắn hai mặt nhìn nhau, rất lâu, rồi hắn nói với giọng khàn khàn: “Nàng tỉnh rồi.”
“Ta...” Ta mới nói có một từ, âm thanh nghẹn không nói nên lời.
Hắn đưa tay sờ sờ hai má ta, rót cho ta một ly nước uống.
Ta liền nắm cổ tay hắn uống vài ngụm, hơn nửa ngày, mới nhớ ra muốn nói cái gì.
“Là nam hài hay nữ hài?”
Cố Độ uống hết phần nước thừa ta để lại xong, như là khát vô cùng.
“Là đôi long phượng thai.”
Cảm giác làm mẫu thân vô cùng thần kỳ.
Chẳng biết đâu ra ngươi có thêm hai đứa nhỏ huyết mạch tương liên, thân thiết nhất với ngươi, mà cuộc sống ngươi mười mấy năm trước, ngươi thậm chí còn không biết danh tính, dáng vẻ cùng tính cách của bọn chúng.
Mắt mũi của bọn nhỏ lớn lên giống ngươi y đúc, miệng cằm lại giống hệt người ngươi yêu nhất, bọn nhỏ vừa thấy ngươi liền cười, bàn tay nhỏ bé đầy thịt nắm lấy ngươi không chịu buông.
Bọn nhỏ là Cố Thời, Cố Kiến.
Cố Độ đứng bên cửa sổ, nghiêng người nhìn ta.
Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt hắn, mặt mày thanh lịch tao nhã.
“Diêu kiến chu trung nhân, thì thì nhất hồi cố.” Hắn nói: “Ta hy vọng bọn nhỏ nhớ rõ, mẫu thân của bọn nhỏ đã liều chết thế nào để sinh hạ chúng.”
Phụ mẫu ta đến thăm ta, thuận tiện nhìn xem ngoại tôn với ngoại tôn nữ.
Mẫu thân ta hôm đó canh giữ bên ngoài phòng, canh ta suốt cả một đêm.
Tiểu Liễu Nhi lặng lẽ nói cho ta biết, lúc nương ta thấy một chậu máu loãng mang ra thì mặt mũi trắng bệch, lại còn nhớ che miệng của Cố phu nhân bên cạnh đang sắp ngất để bà ấy đừng thét lên.
Ta ở bên cạnh cười không ngớt.
Mẫu thân ta liếc ta một cái: “Cười cái gì? Thay con chống đỡ, có cái gì không đúng?”
Ta gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng đúng.”