Nghĩ đến chuyện ngày mai phải về nhà, Cố Tương cũng ngủ không ngon.
Cô chui trong chăn lén lút nghịch điện thoại một lát, nhưng không dám m5ở âm thanh vì sợ quấy rầy đến Giang Trì. Trốn trong chăn lâu quá nên cổ bị mỏi, cô bèn bỏ điện thoại xuống không đụng đến nữa.
Cố Tương nh6ắm mắt lại, cố gắng làm cho mình ngủ thật ngon, nhưng khi mở mắt ra cô lại nghĩ đến mẹ... Thật ra những ngày này, tuy không nhắc đến nhưng trong lò7ng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Bây giờ nhớ đến, cảm giác ấm ức lại trào lên.
Rõ ràng trước kia mẹ cũng rất thương cô, nhưng tại vì sa4o sau này lại biến thành như vậy chứ? Bố đã đối xử không tốt với cô rồi, đến ngay cả mẹ cũng ghét cô.
Trên đời này có người may mắn, cũng c8ó người bất hạnh, nhưng hình như mọi chuyện bất hạnh đều rơi hết vào người cô.
Nghĩ tới điều này, sợi dây luôn kéo căng trong lòng Cố Tương bỗng không thể chịu nổi được nữa.
Nước mắt cô tuôn rơi.
Cô trốn trong chăn, cằn ngón tay khóc thầm một lúc, giống như đang trút nỗi ấm ức của mình qua những giọt nước mắt.
Một lát sau, cô nghe thấy có tiếng động, là Giang Trí đứng dậy.
Sợ bị anh nghe thấy mình đang khóc, Cố Tương vội vàng kìm lại.
Cô thấy Giang Trí lần mò vào phòng tắm, chắc là đi vệ sinh.
Một lát sau, Giang Trà vẫn chưa đi ra, bên trong lại phát ra tiếng anh đang tắm.
Cố Tương đang khóc nức nở thì bị anh cắt đứt nên không khóc được nữa. Cô nằm ở trên giường liếc nhìn phòng tắm, cô có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ phát ra từ bên trong...
Ở, nếu cô nhớ không nhầm thì trước khi ngủ anh đã tắm rồi cơ mà!
Giờ lại tằm tiếp?
Đây là cái kiểu dở hơi gì vậy?
Giang Trì mãi chẳng ngủ được, đành phải đi tắm một cái mới tạm thời làm dịu được cơn nóng trong người. Lúc ra ngoài anh thấy đèn đã bật sáng, Cố Tương mặc đồ ngủ đứng trước quầy bar, đang rót nước uống. Chân cô đi dép lê, nhìn từ phía sau, hai cổ chân của cô rất gầy.
Nghe thấy tiếng anh đi ra, cô quay lại nhìn anh và hỏi: “Sao nửa đêm rồi mà anh còn dậy đi tắm vậy? Không phải anh đã tắm rồi à?”
Thừa dịp anh đi tắm, Cố Tương đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Cô cầm cốc uống nước và chắn tầm nhìn của anh, vì sợ anh nhìn ra cô vừa trốn dưới chân khóc. Giang Trì nghe Cố Tương hỏi như vậy mà trong lòng thầm mắng, anh muốn dậy tắm lúc nửa đêm lắm hả? Còn không phải do cô hại!
Từ khi có cô gái này ở bên cạnh, Giang Trì phát hiện mình bây giờ càng ngày càng không bình thường.
Rõ ràng là trước kia anh không hề có hứng thú với phụ nữ.
Nhưng bây giờ đi cùng với cô, anh lại muốn ôm cô, hôn cô, muốn... cô. Anh thật giống một tên biếи ŧɦái! Mặc dù biết đây chỉ là những phản ứng sinh lý bình thường, nhưng anh vẫn cảm thấy bực bội.
Anh lạnh lùng nhìn cô và nói: “Ngủ đi.”
Anh lười phải thảo luận vấn đề này với cô.
Cố Tương nhìn dáng vẻ lạnh như băng của anh mà cảm thấy cạn lời, “Tôi có chọc gì đến anh đâu, làm gì đột nhiên hung dữ như vậy! Anh thật là kỳ quái.”
Đúng là tính cách thất thường!
Cố Tương đặt cốc xuống, không thèm để ý đến anh mà quay về giường, nhưng khi đi ngang qua chỗ anh nằm, cô lại bị anh bắt lấy cổ chân.
Đúng thế, chính là cổ chân!
Cố Tương cúi đầu xuống, kháng nghị: “Anh làm cái gì vậy?”
Nửa đêm nửa hôm rồi nổi điên cái gì vậy? Giang Trí không lên tiếng, tay anh khẽ dùng lực khiến cô bị mất thăng bằng.
Cố Tương ngã xuống, bị ép nằm
trên chăn bông của Giang Trì.
Giang Trà vòng tay vây lấy Cố
Tương đang muốn giãy giụa, ôm
chặt cô vào lòng...
Mặt của hai người cách rất gần, Cố
Tương đành phải cố gắng ngẩng đầu
lên mới không để mình dán vào
anh.
Nhưng dù sao cũng đang bị anh ôm
chặt nên dù cô có cố gắng thể nào,
hô hấp của hai người vẫn quấn quýt
lấy nhau...