Gió bị ngăn ở bên ngoài, Cố Tương quay đầu nhìn Giang Trà, cô nói: “Tôi hơi nóng, đang đứng hóng gió thôi.” “Thể hay là em ngủ luôn ở bên ngoài đi?5” Giang Trí trêu: “Em nhìn lại thời tiết mà xem, lại còn nói nóng?”
Bây giờ đang là mùa thu, thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, làm sao mà 6nóng được.
Cố Tương bị vạch trần cũng không lúng túng mà đi đến ghế sô pha ngồi, cô mở điện thoại ra. Giang Trì phát hiện, cứ lúc nào cô k7hẩn trương là sẽ lại nhìn điện thoại.
Anh cười, chế nhạo cô: “Sao thể, nghe nói tôi phải đưa em về nhà nên em mừng quá không suy nghĩ nổi h4ả? Em cũng không cần cám ơn tôi đâu, đây là việc tôi phải làm thôi. Tuy ba năm sau chúng ta chẳng còn quan hệ gì, nhưng trong thời gian này tôi vẫn8 sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng, tôn trọng hôn nhân của chúng ta, cũng tôn trọng em”
“..” Lúc đầu tâm trạng của Cố Tương hơi sa sút, nghe Giang Trì nói xong cô lại thấy hơi buồn cười, “Hình như anh hơi tự luyển quá rồi thì phải? Mà này, trước đó là ai nói chỉ cần tôi dỗ tốt ông nội là được, đừng gây thêm phiền phức cho anh ta ấy nhỉ?”
Nghi lại những lời bản thân đã từng nói, đúng là anh không muốn có dính dáng gì đến cô thật.
Nếu không phải anh nhìn thấy cô bị ốm lại chỉ có một mình ở trong bệnh viện, anh đã chẳng buồn quan tâm đến cô rồi. Sau đó, anh nhìn thấy cô vừa nằm mơ vừa khóc, anh là một người đàn ông, tự nhiên lại có ý nghĩ muốn bảo vệ cô. Bây giờ bị Cố Tương lấy ra cười nhạo, Giang Trà chỉ muốn xuyên không quay về bóp chết chính mình ở ngay thời điểm đó.
Chẳng có gì hay ho cả, chỉ biết nói bậy bạ là giỏi! T
Giang Trì cảm thấy hơi bực bội, nhưng không muốn tranh cãi với cô nên dứt khoát đi tắm luôn.
Lúc đi ra anh đã thay áo ngủ, trên vai quàng một chiếc khăn tắm màu xanh đậm, tóc vẫn còn hơi ướt.
Bên này Giang Trí cầm khăn lau tóc, bên kia Cố Tương đang ngồi đọc sách bên cạnh bàn. Kể từ khi cô đến, bàn làm việc của anh đã bị cô chiếm dụng. Anh nghe thấy cô đang nói chuyện với Bạch Vi: “Tớ gửi kịch bản vào hòm thư của cậu rồi, cậu xem qua nội dung này xem thế nào. Riêng tớ thì thấy nó sẽ giúp tiêu thụ mạnh đấy.”
“Vậy nếu quay video thì chẳng phải muốn mời thợ quay phim à?”
“Mời thợ quay phim làm gì, không cần đầu, tự tớ quay là được rồi.” Thời còn đi học, Cố Tương hay cầm máy quay ở nhà không ai dùng mang ra ngoài quay phim chụp ảnh. Khi mới mở cửa hàng trên Taobao, ảnh chụp những bộ quần áo trong cửa hàng cũng do cô tự thực hiện đấy.
Bạch Vi nói: “Vậy còn người mẫu thì sao? Dùng luôn người mẫu ở trong cửa hàng à?”
“Tớ đang muốn nói với cậu về chuyện này.” Cố Tương bảo: “Hay là, cậu làm người mẫu đi?”
Lúc mới bắt đầu mở cửa hàng, Bạch Vi cũng đã từng làm người mẫu một thời gian. Nhưng sau đó cả hai người họ đều nhiều việc nên mời người mẫu khác tới chụp.
Bạch Vi hỏi: “Tớ được à?”
“Đương nhiên là được rồi.” Cố Tương nói: “Cậu biết không? So với mấy người mẫu ở trong cửa hàng của chúng ta, thì tớ vẫn thích cậu nhất. Vi Vi à, tớ biết cậu quả rõ, mỗi lần tớ thiết kế đều sẽ tưởng tượng dáng vẻ cậu mặc vào trông sẽ như thế nào. Cậu yên tâm đi, đến lúc đó cậu diễn nhân vật chính, tớ cam đoan sẽ quay cho cậu đẹp tuyệt vời luôn. Chúng ta cứ thử trước một chút đi, nếu kiểu này ổn thì chúng ta lại nghĩ cách tiếp.”
Chi phí thuê người làm quảng cáo không thấp, hiệu quả cũng không cao lắm, hiện tại Cố Tương đang muốn tạo dựng con đường quảng cáo của riêng mình.
Cố Tương ngồi trên ghế, bật đèn
bàn, ánh sáng chiếu vào mặt khiến
cô trông chuyên tâm lạ thường.
Giang Trà biết Cố Tương và Bạch
Vi có quan hệ tốt.
Nhưng nghe cuộc đối thoại của hai
người mà anh cảm thấy, hình như
mói
quan hệ này có hơi tốt quá thì
phải.
Suy nghĩ lại mới thấy, hình như mặc
kệ anh lấy lòng làm sao cũng không
có cách nào hấp dẫn được sự chú ý
của Cố Tương. Trong đầu Giang Trí
bỗng nổi lên một suy nghĩ đáng sợ,
chẳng lẽ cô vợ này của anh, thích
phụ nữ?