Nghe vậy, Cố Tương đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, nghĩ đến Giang Lâm, trong lòng
cô hơi cảnh giác, cô nhìn Giang Trì, “A1nh ta tìm anh làm gì?” Cố Tương luôn cảm thấy Giang Lâm tìm Giang Trì để nói về chuyện của mình, mà chắc chắn đến 80% là nói xấu. Giang Trì mỉm cười, “Em ngủ đi, anh đi gặp anh Cả, nhân tiện tán gẫu một chút.” Hai anh em cũng đã lâu không gặp nhau. Giang Trì chỉ3nh lại chăn giúp Cố Tương, sau đó đi ra ngoài, cửa phòng bị anh nhẹ nhàng đóng lại. Cố Tương nằm trên giường, nhìn Giang Trà rời đi, cô2 lại chui vào trong chăn và tự dỗ mình ngủ.
Vào nửa đêm, khi Cố Tưởng tỉnh giấc, cô phát hiện mình đang ngủ trên giường lớn, tr0ong phòng chỉ có một mình cô. Giang Trì không cầm theo điện thoại khi ra ngoài, chiếc di động vẫn để yên ở chỗ cũ. Cố Tương nhìn đồng h9ồ và phát hiện đã trôi qua vài tiếng rồi.
Tại sao anh ấy vẫn chưa quay lại?
Nói chuyện phiếm với anh Cả thôi mà, có cần phải lâu như vậy không?
Cố Tương tỉnh cả ngủ, cô vùng dậy và đi ra cửa, hành lang bên ngoài trống không, ngọn đèn trên đầu vẫn sáng nhưng không có bất kỳ ai.
Cố Tương mặc quần áo mỏng nên hơi lạnh, cô lại rụt trở về.
Ngồi ở trên giường, Cố Tương nhìn căn phòng trống trải, trước đây cô thích rộng rãi, nhưng bây giờ lại cảm thấy căn phòng này quá lớn.
Cô không ngủ được.
Gần đây cô luôn thức đêm và chỉ muốn có một giấc ngủ ngon, nhưng giờ phút này lại không tài nào ngủ được.
Cổ Tượng nghĩ đến việc trong thời gian này đầu óc mình đều nghĩ đến Giang Trì, cô cảm thấy hơi lâng lâng. Giờ phút này ngồi trên giường, lại là hơn nửa đêm, Cố Tương không khỏi nghĩ về tương lai...
Cô chợt nghĩ nếu một ngày nào đó bắt buộc phải rời xa Giang Trì, cô sẽ đau buồn biết bao.
Trên thực tế, trước khi quen Bạch Vi, không phải Cố Tương không có bạn thân. Cô cũng có những người bạn, đó là kiểu bạn bè mà cô chỉ muốn dành tất cả cho đối phương... Nhưng trong cuộc sống, rất ít người có thể là bạn thân với nhau cả đời.
Sau này khi sự việc vỡ lở, Cố Tương mới phát hiện, cô coi đối phương là duy nhất, còn đối phương lại chỉ coi cô là một người trong số rất nhiều người.
Gần đây, quan hệ với Giang Trì phát triển quá nhanh, Cố Tương hoàn toàn không kịp đề phòng, cứ để anh bước vào thế giới của riêng mình.
Bây giờ anh không ở bên cạnh, Cố Tương lại cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất an.
Cô sợ rằng mình chỉ là một trong số những người ở thế giới của anh.
Buổi sáng khi Giang Trì trở lại, anh thấy Cố Tương đã tỉnh, cô dựa vào gối, đôi mắt mở to hơi trống rỗng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Giang Trì đi tới, ngồi xuống giường và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, “Sao em dậy sớm thế?”
Nhìn Giang Trì xuất hiện ở trước mặt mình, Cố Tương nhớ ra cả đêm qua mình đã không ngủ, bây giờ trời sáng rồi, cô lại nằm xuống, “Em lại thấy buồn ngủ rồi.”
Giang Trà vén chăn lên và ôm cô vào lòng, “Cả đêm anh không về, em có nhớ anh không?”
Cố Tương bật cười, anh còn biết mình cả đêm không về cơ đấy.
Cố Tương nói: “Xem ra anh và anh Cả có quan hệ rất tốt, buổi tối còn ngủ cùng nhau, hay là đêm nay anh và anh ta cũng ngủ chung đi. Vừa hay anh ở đây em cũng cảm thấy chật lắm.”
“...” Nhìn Cố Tương, Giang Trì có
thể cảm giác được thái độ lạnh nhạt
của cô.
Hơn nữa lời nói còn chua chua, xem
ra là đang ghen!
Giang Trì cười, “Anh Cả đã lâu
không về, anh hàn huyện với anh ấy
một chút, anh cũng nghĩ rằng em
muốn ngủ, vì sợ quấy rầy em nên
anh không quay về nữa. Em giận
anh à? Vậy đêm nay anh sẽ ngủ với
em nhé.”
Ai mà thèm ngủ cùng anh chứ?”
Cố Tương nhếch miệng lên, “Đừng
có mà tự mình đa tình.”