Giang Lâm nhìn Giang Trà, nể mặt em trai nên anh ấy không tiếp tục nói Cố Tương nữa, nhưng T có thể nhận thấy được rằng Giang Lâm thật sự có ý kiến1 rất lớn đối với Cố Tương.
Cũng phải thôi, Giang Lâm còn chưa quay về mà đã nghe được vô số tin đồn xấu về cô gái này rồi.
Nếu như0 nói, trong gia đình này người chú ý đến danh tiếng của nhà họ Giang nhất là ai, thì đó chính là Giang Lâm.
Giang Lâm giống như một cây th3ước kẻ đặt trên đầu tất cả những đứa em trong nhà họ Giang, anh ấy ghét nhất là những người phạm sai lầm và gây rắc rối.
Cảm nhận được ánh2 mắt chán ghét của Giang Lâm, tâm trạng của Cố Tương cũng trở nên không tốt.
Sau một ngày mệt mỏi trở về, cô cứ tưởng có thể nghỉ ngơi thư0 giãn ở nhà, nhưng sự xuất hiện của Giang Lâm khiến Cố Tương trở nên căng thẳng.
Chẳng bao lâu sau, bà Giang đến và mọi người cùng nhau ăn9 cơm.
Sự có mặt của anh Cả khiến bàn ăn hôm nay trở nên yên tĩnh lạ thường, không chỉ Cố Tương, mà cả bà Giang cũng trở nên yên lặng.
Diệp An Ninh ăn uống cẩn thận từng li từng tí, thỉnh thoảng cô ta lại liếc nhìn Cố Tương. Trước đây khi anh Cả không có mặt, ngày nào Cố Tương và Giang Trì cũng thân mật, bây giờ anh Cả trở về nên hai người không dám quá khoa trương mà chỉ lặng lẽ ăn, điều này khiến Diệp An Ninh cảm thấy rất thoải mái.
Bữa cơm này cực kỳ đè nén, sau khi ăn xong, Cố Tương về thẳng phòng.
Khi trở về lãnh thổ của mình, cô mới tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Giang Trì đi vào, thấy Cố Tương vứt túi xách sang một bên rồi ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt rất nghiêm túc, anh bèn đóng cửa lại và dỗ dành: “Anh Cả vừa về, không biết nhiều về em cho nên mới hiểu lầm, em đừng nghĩ nhiều, có gì anh sẽ nói chuyện với anh Cả sau.”
Cố Tương liếc nhìn Giang Trà, trước đó cô còn tưởng Giang Trì tính tình không tốt nên khó ở chung, bây giờ cô phát hiện, so với anh Cả thì tính cách của Giang Trì thật sự quá tốt!
Cố Tương hừ một tiếng, “Vừa về đến là đã dữ dằn với em rồi, đâu có ai mới gặp mặt lần đầu mà đã như vậy. Nếu không phải nể mặt anh, em chắc chắn sẽ bật lại.”
Cố Tương nghĩ thầm, tính tình của anh ta không tốt, nhưng tính tình của cô càng không dễ chọc hơn! Giang Trà bước tới gần Cố Tương và nói: “Đúng vậy, vợ của anh là khó tính nhất, có phải em bị cảm không?”
“Em không sao.” Cố Tương nói: “Lát nữa uống hai viên thuốc cảm là ổn thôi.” Cố Tương nằm dựa vào ghế sofa, “Chỉ là hai ngày qua em quá mệt. Thức đêm thực sự rất có hại cho sức khỏe.”
Giang Trì nói: “Em biết thế mà vẫn thức đêm.”
Cố Tương đi tắm, cô sấy khô tóc, thay đồ ngủ, uống hai viên thuốc cảm, trèo lên giường và chui vào trong chăn, “Xem ra em phải nghỉ ngơi hai ngày rồi.”
Lúc bận rộn không cảm thấy gì, bây giờ Cố Tương thực sự cảm thấy mệt mỏi.
Giang Trì nhìn cô, “Vậy em ngủ đi.” Cố Tương nằm trong chăn, lại mở to mắt nhìn Giang Trì, cô vươn một bàn tay ra đưa cho anh. Khi cả hai không gặp nhau, bọn họ phải dùng tin nhắn để vơi đi nỗi nhớ. Cố Tương nhớ lại đêm hôm đó, nếu không bị Bạch Vi cắt ngang, có lẽ cô và Giang Trì đã làm chuyện gì đó rồi.
Thấy Cố Tương vươn tay ra, Giang
Trì nắm chặt lấy tay cô, anh nói:
“Tương Tương mau ngủ đi, sức
khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
Giang Trà đương nhiên cũng rất nhớ
Cố Tương, nếu điều kiện cho phép,
anh cảm thấy có thể ôm cô cả đêm
không ngủ. Nhưng bây giờ, trông cô
như thế này, anh làm sao có thể ra
tay được?
Giang Trà chỉ muốn thấy cô nghỉ
ngơi thật tốt. Cố Tương nắm chặt
tay anh, nhắm mắt lại, “Bao giờ anh
mới ngủ?”
“Anh ngủ ngay đây.” Giang Trà vốn
không buồn ngủ, nhưng khi nhìn cô
ngủ, anh cũng không nhịn được mà
chuẩn bị cởϊ qυầи áo leo lên giường.
Vậy mà lúc Giang Trà vừa cởϊ áσ
khoác, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa,
“Tam gia, Đại gia gọi cậu qua gặp cậu ấy ạ".