Cố Tương nói xong ngẩng đầu lên, cô phát hiện Giang Trí cũng nhìn vào cùng một chỗ giống mình.
Cô họ một tiếng và bảo: “Được rồi, chúng ta dậ5y ăn cơm thôi.” Hôn cũng đã hôn rồi! Chắc anh nên hài lòng rồi chứ?
Vòng tay vừa rồi còn ôm ấp bỗng đột nhiên trống rỗng, Giang Trí phát hiệ6n cơ thể có rất nhẹ, động tác cũng rất nhanh gọn. Anh không kịp giữ cô lại.
Giang Trà đành phải bò dậy cùng cô.
Lúc Giang Trí đứng d7ậy, vết thương bị đau. Cố Tương thấy vậy thì muốn đến đỡ anh, nhưng Giang Trí đã ngồi dậy rồi. Cố Tương dặn: “Lần sau nếu anh muốn đứng lên thì cứ đ4ể em đỡ anh.”
Giang Trí nhìn cô và nói: “Đi xuống thôi.” Người giúp việc đã gọi họ được một lúc rồi, bọn họ còn mất thêm một ít thời gian ở 8đây nữa, khi họ xuống phòng ăn thì thấy mấy món salad đã được bày ra, mọi người đang ngồi đợi Cố Tương và Giang Trí .
Để ăn mừng Giang Trí xuất viện, bữa trưa hôm nay rất phong phú,
Cố Tương và Giang Trà cùng ngồi xuống, những người giúp việc nhanh chóng bề món ăn lên.
Hôm nay Ny Ny cũng tới đây, Giang Phong vừa sai người đón cô bé tới.
Ny Ny ngồi bên cạnh Giang Phong, nhìn thấy Cố Tương, cô bé ngọt ngào chào: “Cháu chào thím Út.”
Cố Tương chào lại: “Chào Ny Ny.”
Vì Ny Ny phải đi học, cho nên cô bé không thường xuyên đến bệnh viện.
Nhưng hôm nay là cuối tuần, cô bé được nghỉ.
Diệp An Ninh ngồi một bên, nghe Ny Ny gọi thêm Út thì cảm thấy rất chói tai.
Nhìn Cố Tương thể hiện sự hiện diện của bản thân, khóe miệng Diệp An Ninh nhếch lên.
Không biết tự lượng sức mình!
Diệp An Ninh đang ăn, bởi vì sức khỏe không tốt nên cô ta không ăn cay mà chỉ gắp những món thanh đạm. Diệp An Ninh uống hai ngụm canh, sau đó đột nhiên hỏi Cố Tương đang ngồi bóc tôm: “Đúng rồi, Giang Trí đã xuất viện, tại sao không thấy người nhà cô đến thăm vậy? Trước đó khi đi vào bệnh viện, tôi cũng không thấy bọn họ đến thăm Giang Trí .”.
Cố Tương đang ăn cơm, nghe thấy Diệp An Ninh nhắc đến người nhà mình thì hơi ngạc nhiên. Mặc dù giọng điệu của Diệp An Ninh có vẻ quan tâm, nhưng Cố Tương có thể cảm giác được cô ta đột ngột nhắc đến chuyện này là có ý đồ riêng. Hai ngày vừa rồi Cố Tương đều ở trong bệnh viện, người nhà họ Giang cũng không nhắc đến chuyện này, nhưng không có nghĩa chuyện này đã trôi qua.
Đến cả Bạch Vi muốn đến gặp Cố Tương mà cũng bị mẹ cô ấy ngăn cản. Có thể thấy bây giờ những người bên ngoài đang nghĩ về Cố Tương như thế nào. Nghe Diệp An Ninh nói như vậy, Cố Tương đang định lên tiếng thì chủ Đỗ ở bên cạnh đã nói đỡ cho cô: “Trước đó bọn họ đã đến bệnh viện thăm rồi.”
Diệp An Ninh nói: “Nhưng hôm nay Giang Trí xuất viện, dù gì thì họ cũng phải đến thăm một chút chứ.”
Vừa dứt lời, Diệp An Ninh đã cảm nhận rất rõ ánh mắt hung dữ từ phía Giang Trí đang ngồi bên cạnh Cố Tương.
Nếu không phải có người lớn ở chỗ này, Diệp An Ninh nghi ngờ rằng rất có thể Giang Trà sẽ tức giận giống như hôm ở trong bệnh viện. Diệp An Ninh vẫn luôn suy nghĩ xem tại sao Giang Trí lại tức giận, cô ta nghĩ hai ngày rồi mà vẫn chưa ra, bây giờ xem ra là do những lời cô ta đã nói Cố Tương vào lúc đó?
Chẳng phải Giang Trà ghét Cố Tương nhất sao? Tại sao anh lại che chở cho Cố Tương như vậy?
Bị Giang Trà trừng mắt, Diệp An
Ninh chột dạ cúi đầu.
Cổ Tượng đáp lại lời của Diệp An
Ninh: “Bởi vì Giang Trí cần tĩnh
dưỡng, nên tôi bảo họ tạm thời đừng đến.”
Đúng lúc này, bà Diệp lại liếc mắt
nhìn Cố Tương. Hôm nay, kể từ khi
Cố Tương bước chân vào cửa, bà
Diệp chẳng hề nhìn cô lấy một lần,
nhưng giờ phút này bà ta lại nhìn cô
bằng ánh mắt đầy chán ghét.
Bà ta trực tiếp vạch trần lời nói dối
của Cố Tương : “Vậy à? Gần đây tôi
lại nghe người ta nói cô có quan hệ
không tốt lắm với người nhà nhỉ!
Tôi còn nghe nói, sau khi kết hôn
với Giang Trí , cô không thèm nhận
họ nữa.”