Khi cô quay về, Giang Trí đã uống nước xong, chiếc cốc được đặt trên cái bàn ở bên cạnh, Cố Tương nhấc chân lên rồi nắm uych xuống giường, “Mệt chết5 mất.”
Trong bệnh viện không cảm thấy gì, bây giờ rời khỏi bệnh viện, Cổ Tướng mới có cảm giác thư thái.
Giang Trà trở về phòng cũn6g không ngủ, nhưng Cố Tương lại ngủ rất nhanh. Giang Trí là bệnh nhân, ở bệnh viện anh muốn ngủ là ngủ, còn cô thì khác.
Vì nghĩ đến chuyện7 hôm nay Giang Trí sẽ xuất viện nên Cố Tương dậy rất sớm.
Cố Tương chìm vào giấc ngủ, không bao lâu sau, khoảng hơn một tiếng, cô bị đánh t4hức bởi tiếng gõ cửa.
Cố Tương mở mắt ra, thấy Giang Trí đã ngủ, cô đứng dậy mở cửa, người giúp việc đang đứng ở cửa, nói: “Mợ chủ, đến giờ8 ăn cơm rồi ạ.” “Cố Diệp đi rồi à?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Tôi biết rồi.” Sau khi người hầu rời đi, Cố Tương đóng cửa và nằm trở về giường.
Đang ngủ ngon lại bị đánh thức, cô vẫn chưa hết buồn ngủ nên định nằm thêm một lúc nữa, nhưng Cố Tương không dám ngủ thϊếp đi, cô vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Giang Trí đang nằm bên cạnh. Cố Tương nhớ lúc trước ở chung phòng với Giang Trí , anh ngủ trên mặt đất. Còn bây giờ anh bị thương nên không thể ngủ trên sàn được, vì vậy hai người ngủ chung với nhau. Có điều vì Giang Trí đang bị thương nên Cố Tương không sợ anh sẽ làm gì mình.
Cô nhìn anh một lúc, sau đó gọi, “Giang Trí .”
Giang Trí mở mắt ra, nhìn cô một cái rồi lại nhắm mắt lại, anh vươn một tay tới đặt lên eo cô cách một lớp chăn bông và kéo cô vào lòng, “Sao thế?”
“Ăn cơm thôi, anh muốn xuống dưới ăn hay để em bê lên? Hình như Diệp An Ninh vẫn chưa đi, anh lại không muốn nhìn thấy cô ta...”
Giang Trí nhắm mắt, không vội trả lời, Cố Tương nhìn anh và ngoan ngoãn chờ anh đáp lời.
Một lát sau, Giang Trí mới nói: “Xuống dưới ăn đi.”
Vất vả lắm mới về nhà, cuối cùng cũng có thể dùng bữa với gia đình rồi, Giang Trí không muốn ở lại trong phòng một mình.
Cố Tương : “Được rồi, vậy anh mau dậy đi.”
Giang Trí không nhúc nhích, tay vẫn đặt trên người cô, mắt mở to nhìn Cố Tương, anh nằm thẳng rồi duỗi tay kéo cô vào lòng, Cố Tương nghiêng người nhìn người đàn ông vừa tỉnh giấc, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh lại muốn làm gì?”
Cố Tương vừa dứt lời, anh đã hơi ngẩng đầu lên rồi chiếm lấy đôi môi của cô. Lúc thay quần áo ở bệnh viện không hôn được, bây giờ phải bù lại.
Cố Tương cũng không từ chối và để anh hồn mình, cô phát hiện mình lại hơi khát vọng được anh hôn.
Đôi khi tình yêu thực sự là một thứ kỳ diệu, rõ ràng cách đây không lâu, đến cả việc bị đàn ông chạm nhẹ thôi cô cũng cảm thấy ghê tởm, vậy mà bây giờ cô không hề cảm thấy ghét bỏ khi bị anh hôn.
Suy cho cùng, ở trong lòng cô, Giang Trí khác với những người khác.
Giang Trị hôn cô, tay anh chạm vào phần xương bướm sau lưng Cố Tương , anh vuốt ve một lúc rồi buông đôi môi cô ra. Nhìn đôi môi bị mình hôn đến ướt đẫm, anh nói: “Em gầy quá, sau này ăn nhiều một chút.”
“Gầy không tốt à?” Cố Tương hỏi: “Anh có biết em giảm cân khó khăn thế nào không?”
Nghe thấy hai chữ giảm cân, Giang
Trí híp mắt lại, “Em giảm cân làm
gì?” “Con gái ai chẳng thích gầy
một chút? Gầy mặc quần áo cũng sẽ
đẹp hơn.” Cố Tương nhìn Giang Trí
và hỏi: “Anh thử nghĩ đi, nếu em
béo quay béo cắt, anh có còn muốn
hôn em không?” “..” Giang Trí bất
đắc dĩ nhìn cô, “Nhưng em gầy quá.”
Anh cũng không muốn cô trở thành
một người béo ú.
Cố Tương nói: “Em vẫn ổn mà! Chỗ
cần có vẫn có.”
Cố Tương liếc nhìn bộ ngực của
mình... Tự hào nghĩ, cô vẫn có vốn
liếng đây này!