Giang Trì chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình nảy lên.
Anh quan tâm đến cô ta?
Anh chỉ đơn giản là không thí5ch Diệp An Ninh xuất hiện trước mặt mình thôi.
Giang Trì ghét nhất là phải ứng phó với những cô gái như thế này, ngư6ời nào người nấy cũng đều dính như keo da chó vậy.
Hơn nữa Diệp An Ninh cứ chạy đến đây suốt thế này, nhỡ Cố Tương g7hen thì sao?
Mặc dù Cố Tương chưa chắc đã ghen, nhưng Giang Trà bây giờ rất có tự giác của một người đàn ông đã có g4ia đình.
Cố Tương ở bên cạnh có thể cảm giác được, khi Diệp An Ninh vừa tiến vào, Giang Trà rất không vui. Nhưng do 8là người quen nên không thể biểu hiện ra một cách rõ ràng, Giang Trì chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn.
Diệp An Ninh hỏi: “Anh Giang Trì, hôm nay anh đã đỡ hơn chưa? Ôi, nếu không phải mẹ chỉ cho em hai tiếng, em rất muốn ở lại bệnh viện với anh.”
“Không cần đầu” Giang Trì nói: “Vợ tôi đang ở đây, cô ấy có thể chăm sóc cho tôi”
Giang Trì nói xong, liếc mắt nhìn Cố Tương, “Em còn đứng yên đó làm gì, sao không tiễn cô Diệp về đi?”
Thật là chẳng biết quan sát gì cả. Cứ bắt anh phải tự mình nói ra!
Sau sự việc ngày hôm qua, Cố Tương biết Giang Trì quan tâm đến chuyện này như thế nào, cô không dám lôi anh ra để đùa giỡn nữa nên chỉ đành bảo với Diệp An Ninh: “Cô Diệp, việc chăm sóc Giang Trì cứ để chúng tôi làm là được rồi. Tốt nhất cô nên về nghỉ ngơi đi”
“Tôi không sao” Diệp An Ninh nói: “Chắc anh Giang Trì vẫn chưa ăn sáng nhỉ! Tôi đi mua bữa sáng cho anh ấy”
“Không cần đầu, chuyện đó cứ để tôi làm” Cố Tương vội vàng lên tiếng ngăn cản Diệp An Ninh.
Thật ra không phải Diệp An Ninh muốn đi mua đồ ăn sáng cho Giang Trì, vì cô ta vẫn muốn ở trong phòng bệnh với Giang Trì hơn. Nếu Cố Tương đi, đương nhiên cô ta sẽ càng hài lòng.
Diệp An Ninh nói: “Vậy xin phiền cô”
“..” Nghe những lời này của Diệp An Ninh, Cố Tương cử cảm thấy quái quái.
Dù thế nào thì cô và Giang Trì mới là vợ chồng, từ phiền phức này phải do cô nói mới đúng chứ! Tại sao nó lại xuất phát từ miệng của Diệp An Ninh vậy.
Nhưng sức khỏe của Diệp An Ninh không tốt, Cố Tương cũng không muốn chọc vào cô ta, nhỡ đâu Diệp An Ninh tức quá rồi lăn đùng ra đấy, mọi chuyện lại đổ lên đầu cô, cô không gánh nổi nỗi oan đó đâu.
Cố Tương liếc nhìn Giang Trì rồi đi ra ngoài, nói là mua bữa sáng nhưng thật ra cô chỉ đi gọi điện cho Thất Phong, bình thường bữa sáng của Giang Trì đều do Thất Phong đưa tới, dù sao Thất Phong cũng rất quen thuộc chuyện trong bệnh viện.
Sau khi dập máy, Cố Tương nghe thấy Diệp An Ninh đang nói chuyện với Giang Trì ở trong phòng, “Anh Giang Trà, anh không hài lòng với cô Cố à?”
Giang Trì nói: “Chuyện này không liên quan đến cô”
Diệp An Ninh: “Thật ra, em biết ông nội bắt anh phải cưới một cô gái như vậy đúng là thiệt thòi cho anh. Nhưng... bây giờ cũng đã kết hôn rồi, anh hãy nhìn một chút đi, đừng làm gì quá đáng với cô ta”
Diệp An Ninh biết Giang Trì kết hôn nên đã điều tra rõ ràng mọi thứ về Cố Tương, cô ta biết Cố Tương đi theo mẹ tái giá vào nhà họ Mạnh và cũng biết vì nguy cơ phá sản nên nhà họ Mạnh mới đây cô đi.
Mà thực sự ra, nếu không phải Giang Trì khắc vợ thì đầu đến lượt Cố Tương?
Người nhà họ Mạnh đúng là vì tiền mà bất chấp cả mạng sống!
Nhưng sau khi điều tra Cố Tương, cô ta không còn có ý thù địch gì với Cố Tương nữa.
Cố Tương chỉ là một đứa con rơi bị
gia đình vứt bỏ, thậm chí còn không
biết có thể sống được bao lâu nữa,
Diệp An Ninh cần gì phải so đo với
Cố Tương?
Diệp An Ninh cũng có thể nhìn ra
được Giang Trì chán ghét cô gái này
đến mức nào. Cô ta định bụng
khuyên nhủ Giang Trì và muốn cho
anh cảm thấy mình là một người
luôn quan tâm đến anh. Nhưng sau
khi nghe Diệp An Ninh nói, sắc mặt
Giang Trì lại trầm xuống, anh lạnh
lùng quát: “Lập tức cút ngay khỏi
đây cho tôi!”
“Giang Trì?” Diệp An Ninh khó
hiểu nhìn anh.
Sức khỏe Diệp An Ninh không tốt
nên mọi người đều nhường nhịn cô
ta. Bình thường cho dù Giang Trì
không hài lòng, anh cũng chỉ bảo
Thất Phong đuổi cô ta đi. Đây là lần
đầu tiên Giang Trì sầm mặt với cô ta
như thế này.