Dụ Hôn

Chương 187




Giang Trì bị thương, vết thương đau chỉ là chuyện nhỏ, buổi đêm mồ hôi liên tục túa ra, lại không thể trở mình nên anh k5hông thể ngủ ngon được, mặc dù đang nói chuyện nhưng toàn thân đờ đẫn.

Bây giờ là ngày thứ ba, anh đã tỉnh táo 6hơn rất nhiều rồi.

Giang Trì nói: “Anh muốn đi vệ sinh”

Cố Tương đi tới, đỡ anh xuống giường, Giang Trà7 tự mình đứng lên và đi về phía phòng vệ sinh mà không cần cô phải dìu.

Cố Tương nhìn bóng lưng anh và hỏi: “An4h có thể tự đi à?”

“Ừ”

Hôm nay Giang Trì thật sự đã khá hơn nhiều.

Cố Tương đứng ngoài cửa, chỉ8 một lát sau đã thấy anh quay ra.

Giang Trì không vội nằm xuống mà ngồi xuống bên cạnh giường.

Cố Tương hỏi: “Anh không nằm à?”

“Nằm lâu như vậy rồi nên anh muốn ngồi một lát” Giang Trì nhìn Cố Tương, “Tối hôm qua Ny Ny thế nào? Con bé có gây rắc rối cho em không?”
“Sao Ny Ny lại gây rắc rối cho em chứ?” Cố Tương nói: “Em chưa từng thấy đứa trẻ nào hiểu chuyện như cô bé. Đúng rồi, em nghe nói anh Hai và chị dâu đã ly hôn à?” Giang Trì gật đầu, “Ừ”

Giang Trì nhìn Cố Tương, anh nói: “Em nghĩ cô bé rất giống mình đúng không?”

Dường như anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.

Cố Tương gật đầu, “Cô bé quá hiểu chuyện”

Trên người Ny Ny tràn đầy bóng dáng của Cố Tương khi còn bé.

Sự khác biệt duy nhất là anh Hai vô cùng cưng chiều cô con gái này.

Còn bố của Cố Tương lại đối xử không tốt với cô, khi cô làm gì sai thì sẽ bị đánh.

“Tình cảm giữa anh Hai và chị dâu có vấn đề, nên họ không còn lựa chọn nào khác ngoài ly hôn. Nhưng... chuyện này vẫn ổn đối với Ny Ny. Chị dâu cũng thường xuyên dẫn Ny Ny đi chơi”

Cố Tương nói: “Dù sao thì việc cha mẹ ly hôn cũng ảnh hưởng lớn đến bọn trẻ”
Đây cũng là lý do khiến Cố Tương không quá muốn kết hôn.

Nhẫn nhịn vì con cái không phải tính cách của cô. Nhưng ly hôn vì bản thân, người khổ lại là con cái.

Giang Trì nhìn Cố Tương, anh nói: “Em đừng lo, sau này chúng ta có con, anh chắc chắn sẽ không ly hôn với em”

Cố Tương lườm anh, “Anh đừng có nằm mơ!”

Còn có con nữa chứ, anh nghĩ hay thật.

Giang Trì nhìn cô, “Tại sao lại thành anh đang nằm mơ? Anh không ly hôn mà cũng có lỗi à?”

“Ai nói muốn có con với anh chứ?” Cố Tương nói: “Bác sĩ Giang, anh thật biết nằm mơ đấy!”

Tính khỉ Giang Trì như vậy, nếu thật sự sinh con thì ngày nào cũng bị anh chọc tức điên mất.

Giang Trì nhìn Cố Tương, hôm qua cô còn dịu dàng với anh, nhưng hôm nay thấy anh khá hơn thì lại bắt đầu bắt nạt đấy.

Giang Trì hừ một tiếng, “Cố Tương, em không thể đối xử tốt với anh à?”
Rõ ràng hôm qua còn hôn anh! Vậy mà hôm nay đã giận anh.

Giang Trì cảm thấy mình khổ quá mà! Biết trước như vậy thì chẳng thà cứ bị thương còn hơn!

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Giang Trì, Cố Tương không nhịn được nở nụ cười, cô hỏi: “Bữa sáng anh muốn ăn gì?”

“Không thấy ngon miệng, không muốn ăn, bị em làm tức chết rồi!” Giang Trì nói rồi tự mình nằm xuống giường.

Nằm xuống dễ hơn khi ngồi dậy, vì vậy Giang Trì không cần Cố Tương giúp đỡ, như thể anh đang cố phân rõ giới tuyến với cô.

Đúng lúc này, Diệp An Ninh đi vào, cô ta gọi: “Giang Trì”.

Giang Trì nhìn Diệp An Ninh, anh hỏi: “Sao cô lại đến đây?”

Em lo lắng cho anh nên đến thăm”

Hôm qua bị Giang Phong bắt phải

rời đi, Diệp An Ninh không cam tâm

nên hôm nay lại đến.

“Bác sĩ không nói với cô là hằng

ngày đừng chạy dung tung à?” Bác sĩ
của Diệp An Ninh là do Giang Trì

giới thiệu.

sức khỏe của Diệp An Ninh không

tốt, đôi khi nắng to quá là cô ta cũng

ngất xỉu.

Nghe được lời nói của Giang Trì,

Diệp An Ninh mỉm cười và dịu dàng

nói: “Em không sao, cảm ơn anh đã

quan tâm. Em chỉ muốn đến nhìn

anh một chút, sau đó em sẽ quay về.”