Giang Phong hỏi: “Đúng rồi, Cố Tương, trước đây em có thích ai chưa?”
Cố Tương giật mình khi nghe anh ấy hỏi như vậy, “A... Sao anh l5ại hỏi như vậy?”
Nói chuyện với anh Hai về đề tài này, Cố Tương cứ cảm thấy là lạ.
Giang Phong nói: “Anh chỉ hơi tò mò nên h6ỏi thế thôi. Ví dụ như bên cạnh em có ai mà em thích không?”
Mạnh Viễn Châu thích Cố Tương, vậy còn cô thì sao? Cố Tương có ý gì với7 Mạnh Viễn Châu hay không?
Một bên là em trai, một bên là bạn thân, Giang Phong rơi vào tình thế khó xử khi bị kẹp ở giữa, thế nên a4nh ấy càng muốn biết được suy nghĩ của Cố Tương.
Cố Tương nói: “Anh Hai, em có thể không trả lời vấn đề này được không?”
Cố 8Tương cảm thấy mình không cần thiết phải trả lời câu hỏi này. Cho dù là có hay không thì cô cũng không muốn nói.
Giang Phong nhìn cô, “Thật xin lỗi, anh cũng không có ý gì khác, chỉ là... Viễn Châu không hy vọng em và Giang Trì đến với nhau, anh cũng muốn hỏi xem em suy nghĩ thế nào. Anh đã nghe chú Đỗ nói rằng trước đây em kết hôn với Giang Trà là do nhà họ Mạnh gặp khó khăn, vậy nên em mới bắt buộc phải lấy Giang Trì. Nếu cho em một cơ hội được lựa chọn, em sẽ nghĩ như thế nào?”
Dù sao trên người Giang Trì vẫn mang lời nguyền khắc vợ, nếu Cố Tương không muốn, Giang Phong cảm thấy ép buộc cô cũng không hay lắm.
Cố Tương hỏi: “Anh trai em đã nói gì với anh à?”
Cố Tương vốn tưởng rằng mình đã nói rất rõ ràng với Mạnh Viễn Châu rồi, vậy mà anh ấy vẫn phản đối cuộc hôn nhân này.
Nhớ tới lúc trước ở nhà họ Giang, cô đã nói với Mạnh Viễn Châu rằng mình và Giang Trì sẽ chẳng đi tới đâu cá, vậy mà bây giờ...
Mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Giang Phong nói: “Cậu ấy phản đối đám cưới giữa em và Giang Trì.”
“Em sẽ nói chuyện với anh ấy”
Giang Phong đồng ý: “Được” Xem ra Cố Tương là một người rất có chính kiến.
Chắc Mạnh Viễn Châu cũng không thể lay động được Cố Tương trong chuyện này, nếu không với tính cách của anh ấy, Cố Tương đã bị đưa đi từ lâu rồi.
Giang Phong thở dài bất đắc dĩ.
Ăn sáng xong, Cố Tương đến bệnh viện trước, Giang Phong đưa Ny Ny đến trường.
Cố Tương vừa bước vào cửa bệnh viện đã nhìn thấy Diệp An Ninh.
Hôm qua Diệp An Ninh mới đến đây xong, hôm nay lại tới.
Cô ta nhìn thấy Cố Tương thì chào hỏi: “Cô Giang.”
Cố Tương cũng đáp lại: “Chào cô Diệp”
“Hôm nay Giang Trì có đỡ hơn chút nào không?” Diệp An Ninh hỏi.
Cố Tương đáp: “Tốt hơn nhiều rồi, làm phiền cô Diệp đã quan tâm.”
Diệp An Ninh nói: “Tôi quen Giang Trì từ nhỏ, trong lòng anh ấy chỉ có công việc, không hề hứng thú với phụ nữ. Trước đây ông nội Giang tìm cho anh ấy vài vị hôn thế, nhưng anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn họ lấy một cái
Cố Tương liếc nhìn Diệp An Ninh, cô hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cô thật sự tò mò muốn biết Diệp An Ninh muốn nói điều gì.
Diệp An Ninh bị Cố Tương nhìn, không hiểu sao cô ta luôn cảm thấy vẻ mặt của Cố Tương hơi nghiêm túc. Tuy nhiên, khi cô ta nhìn lại thì dường như không hề có gì, Cố Tương chỉ nhìn cô ta bằng vẻ mặt bình tĩnh.
Diệp An Ninh tiếp tục nói: “Tôi chỉ
muốn nói rằng anh ấy luôn đối xử
như vậy với phụ nữ, chưa bao giờ
dịu dàng, không phải anh ấy đối xử
với một mình có như vậy đầu, nên
cô đừng bận tâm”
Nghe Diệp An Ninh nói xong, Cố
Tương hơi ngạc nhiên, cô cố ý hỏi
lại bằng giọng nghi hoặc: “Giang Trì
không dịu dàng à? Anh ấy rất dịu
dàng mà!”
“ ” Diệp An Ninh nhìn Cố Tương,
“Cô nghĩ vậy thì tốt.”
Diệp An Ninh nhớ lại thái độ hôm
qua của Giang Trà đối với Cố
Tương, anh coi Cố Tương như
người hầu, thế mà cũng là dịu dàng
sao? Nhưng cũng đúng thôi... Người
không có gia thế như Cố Tương
chắc chắn sẽ rất hạnh phúc khi được
lấy Giang Trì nhỉ!