Không cần đầu, Thất Phong, đưa cô ấy về đi.” Thái độ của Giang Trì có vẻ đặc biệt lạnh nhạt, cũng không muốn nói nhiều,
Giang5 Trì bị bệnh nên chỉ muốn nghỉ ngơi, ngoài người nhà ra thì anh chẳng muốn nhìn thấy ai cả.
Những người khác đến thăm một lúc là về, v6ậy mà cái cô Diệp này cứ nhất định không chịu đi.
Thất Phong cảm thấy sự kháng cự mãnh liệt tỏa ra từ người bác sĩ Giang, anh ta chỉ đ7ành nói với cô gái trước mặt: “Không cần đâu cô Diệp, cứ để tôi chăm sóc cho bác sĩ Giang là được rồi.”
“Thất Phong, anh không cần khá4ch sáo với tối đầu, Giang Trù bị như vậy tôi cũng rất lo lắng. Tôi đã định đến đây từ tối hôm qua rồi, tôi lo đến mức cả đêm đều không ngủ ngo8n, bây giờ mà không làm được gì cho anh ấy là tôi thấy khó chịu lắm”
Giọng của cô gái này rất nhẹ, giống như không có sức lực vậy. Khi Cố Tương bước vào phòng, cô chỉ nhìn thấy lưng của người này, cô ta mặc một chiếc váy dài, người rất gầy, chỉ nhìn từ phía sau sẽ có cảm giác đây là một cô gái yếu đuối cần được che chở.
Cô gái này nói xong thì cầm bát rồi ngồi xuống, trông rất chủ động.
Đôi mắt Cố Tương sáng lên khi thấy cô gái này...
Bởi vì ngày thường Giang Trí rất bận rộn công việc, dường như ngoài công việc ra thì không có người phụ nữ nào xuất hiện ở bên cạnh anh.
Hơn nữa Giang Trì luôn độc thân đến tận bây giờ nên Cố Tương cứ nghĩ rằng anh không có cô gái nào thích, nhưng lần này bị bệnh lại thành hay, vì đã có một em gái đến quan tâm anh.
Không tồi không tồi!
Có em gái này, chắc anh sẽ không cả ngày nghĩ đến việc dính lấy cô và hôn hôn hít hít nữa chứ!
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Cố Tương đang do dự không biết có nên tiến vào hay không, dù sao cô cũng là vợ của Giang Trì, mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng nếu cô xuất hiện lúc này, vậy chẳng phải sẽ phá hỏng bầu không khí sao?
Nhưng Cố Tương còn chưa kịp chuồn thì đã bị Giang Trì nhìn thấy, “Em đến rồi à!”
Thái độ của anh như ước gì cô mau đi vào đây.
Cố Tương ho khan một tiếng rồi nói: “Cô giúp việc đã làm một ít đồ ăn, em mang đến cho anh. Đây là..”
Cô gái áo trắng quay đầu, liếc mắt nhìn Cố Tương.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn và yếu đuối xuất hiện trước mắt Cổ Tương.
Cô gái này trông khá xinh đẹp, vừa thanh tú lại vừa yếu đuối.
Cô ta không nói gì, Thất Phong bèn giới thiệu: “Đây là cô Diệp An Ninh”
Sau đó anh ta lại chỉ vào Cố Tương và giới thiệu với Diệp An Ninh: “Đây là Cố Tương, vợ của bác sĩ Giang” Cô gái kia nghe thấy chữ vợ thì cau mày, nhìn Cố Tương với ánh mắt ngạc nhiên.
Mặc dù Diệp An Ninh không biểu hiện ra ngoài, nhưng Cổ Tượng cảm thấy một sự thù địch mơ hồ từ thái độ của cô ta.
Thế này thật là lúng túng!
Sau vài giây, cô gái kia mới quay đầu nói với Giang Trì: “Em nghe chú Đỗ nói, ông đã giới thiệu một đối tượng kết hôn cho anh, hai người còn làm đăng ký kết hôn rồi. Em vẫn luôn muốn gặp mặt xem thế nào, không ngờ hôm nay lại gặp được.”
Giang Trí không đáp lời cô ta, anh chỉ nhìn hộp giữ nhiệt trong tay Cố Tương, anh cau mày nói: “Anh đói rồi.”
Cô gái đáng ghét!
Thấy có người quấy rối, vậy mà cô không chủ động chạy đến bảo vệ anh. Nếu Giang Trí không nhìn nhầm, phản ứng đầu tiên của cô khi thấy Diệp An Ninh là muốn chuồn ra ngoài?
Nghĩ tới đây, giọng điệu của Giang Trí vô cùng lạnh lùng và đầy vẻ không kiên nhẫn.
Cố Tương nói: “Em thấy ở đây có đồ ăn, nên cứ nghĩ là...”
Giang Trì: “Anh không muốn ăn cháo”
“.” Cố Tương nói: “Em cũng cần
cháo này. Anh muốn ăn gì, hay là
bây giờ em đi mua cho anh?”
Giang Trì trừng mắt nhìn cô, “Được
rồi, ăn tạm vậy, em đến bón cho anh đi."
Anh nói cứ như ra lệnh. Cố Tương:
Giang Trì đang cậy mình bị thương
nên cô không làm gì được anh đúng
không!