Cố Tương nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, khi nghe thấy câu nói cuối cùng của anh, khóe môi cô tự nhiên giật giậ5t.
Thật là...
Anh còn chẳng đỏ mặt khi nói thế. Cố Tương nhìn Giang Trì, “Bây giờ anh đang bị thương, em s6ẽ không cãi nhau với anh”
“Em muốn nói gì?” Ánh đèn trong phòng bệnh vào buổi đêm rất dịu, Giang Trì nhìn Cố Tương7, “Em cảm thấy những lời anh nói có vấn đề gì à?”
“Lúc đi đăng ký kết hôn cũng là chủ Đỗ làm thay anh, chúng ta bâ4y giờ còn chưa chụp ảnh bù vào sổ đăng ký đầu chứ chưa cần nói đến những chuyện khác. Vậy em làm sao có thể được tính là v8ợ của anh? Lần đầu tiên gặp nhau, là ai nói người nào đi đăng ký thì người đó chịu trách nhiệm ấy nhỉ? Em cảm thấy mình phải là vợ của chú Đỗ mới đúng!” Nói xong lời cuối cùng, Cố Tương hạ giọng, cô nhìn Giang Trì rồi mỉm cười.
Không phải có so đo với anh mà chỉ trần thuật sự thật thôi.
Mấy chữ vợ của chủ Đỗ khiến mặt Giang Trì tối sầm, anh nhìn Cố Tương, “Là lỗi của anh, đợi khi nào anh khỏe lại thì chúng ta sẽ đi bổ sung. Hay là ngày mai anh bảo người ta chuyển Cục Dân chính đến đây nhé.”
“.” Cố Tương nói: “Giang Trì, anh biết ý em không phải là như vậy mà “Ui da, vết thương đau quá..” Giang Trì không thèm tranh cãi với cô, anh bắt đầu chuyển chủ đề và định đánh trống lảng cho qua chuyện.
Cố Tương nhìn người đàn ông này, xác định anh đang làm nũng thì nói nhỏ: “Bác sĩ Giang, anh phải chú ý đến hình tượng”
“Anh đã nằm ở đây rồi, cần giữ gìn hình tượng gì nữa?” Đúng là phải giữ hình tượng trước mặt người khác.
Nhưng Giang Trì cảm thấy giữa mình và Cố Tương đã biết hết tất tần tật về nhau rồi, nên hoàn toàn không cần thiết.
Dù sao cũng là ở trước mặt người nhà, nếu vẫn còn phải giữ gìn hình tượng thì mệt mỏi đến mức nào chứ?
Nhìn dáng vẻ chơi xấu của Giang Trì, Cố Tương hơi dừng một chút, sau đó cô cúi đầu khẽ hôn lên môi anh rồi nhanh chóng rời đi, “Bây giờ để rồi chứ?”
Giang Trì: “... Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Anh còn chưa kịp phản ứng mà!
Giang Trì hỏi Cố Tương: “Em làm gì thế?”
Cố Tương nhìn Giang Trì, cô nói bằng giọng thản thiên: “Chẳng phải anh bảo em hôn anh à? Vậy thì em hôn thôi”
Giang Trì: “Cái này mà gọi là hồn à?”
“Như vậy mà vẫn còn bảo là chưa được hả?” Cố Tương nói: “Làm người đừng quá tham lam, bác sĩ Giang à”
Cố Tương đưa tay, cô liếc nhìn khuôn mặt nhăn nhỏ của anh, giúp anh đắp chăn rồi nói: “Mau ngủ đi! Ngủ rồi sẽ chóng khỏe thôi.”
Cổ Tương nói xong thì ngáp một cái, thật ra cô cũng buồn ngủ.
***
Buổi sáng, bà Giang và lo lắng cho Giang Trì nên đến rất sớm.
Giang Trì cả đêm ngủ không ngon, buổi sáng mới đỡ hơn nên lại ngủ tiếp.
Cố Tương tranh thủ về nhà tắm rửa, mặc dù cô đã quen thức đêm, nhưng trong cả đêm trong bệnh viện vẫn rất khó chịu.
Cô ngủ không lâu lắm, chỉ khoảng hơn ba tiếng.
Khi Cố Tương tỉnh giấc, cô giúp việc đã đến và làm bữa sáng, bà ấy hỏi: “Cậu Giang hôm nay lại tăng ca à?”
“Anh ấy bị thương nên nằm viện” “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cố Tương vừa ăn cơm vừa trò chuyện với cô giúp việc, cô nói: “Lát nữa cháu phải trở lại bệnh viện xem anh ấy”
“Vậy cô có cần tôi làm gì cho cậu ấy ăn rồi mang qua đó không? Chắc cậu ấy không quen ăn cơm bệnh viện, cậu Giang kén ăn lắm đấy!
Nghe cô giúp việc nói thế, Cố Tương mới nhớ tới Giang Trì đúng là người như vậy, cô bèn nói: “Cô hiểu anh ấy thật đấy, cô làm gì cho anh ấy đi, lát nữa cháu sẽ mang qua đó”
Sau khi xử lý xong mọi chuyện thì cũng đã gần trưa.
Giang Trù bị thương, có rất nhiều người đến thăm anh.