Cố Tương nói: “Thật ra cũng không cần thiết đâu, hôm nay đã rất mệt rồi, mọi người cứ về trước đi, lúc nào rảnh thì lại đến. ở trong bện5h viện rất đông đúc, lại còn quấy rầy việc nghỉ ngơi của anh ấy”
Bạch Vi nhìn Cố Tương, cô ấy hỏi: “Cậu sợ quấy rầy việc nghỉ n6gơi của Giang Trí, hay là sợ bọn tớ quấy rầy giây phút riêng tư của hai người vậy? Hay là bọn tớ về trước nhé?”
Bạch Vi liếc nh7ìn Mạnh Viễn Châu, cô ấy thân với Cố Tương nên trêu chọc Cố Tương với Giang Trì cũng là chuyện rất bình thường, nhưng khi liếc nhìn Mạn4h Viễn Châu, cô ấy lại bắt gặp một đôi mắt cực kỳ lạnh lùng.
Trong lòng Bạch Vi khẽ giật mình, trực giác của phụ nữ nói với cô 8ấy rằng, Mạnh Viễn Châu không phải người dễ chọc.
Thấy Mạnh Viễn Châu không nói gì, Cố Tương lên tiếng: “Anh Viễn Châu, nếu như anh bận thì có thể về trước cùng với Bạch Vi”
Mạnh Viễn Châu nói: “Anh không sao?
Mạnh Viễn Châu trông rất giống mẹ, thật ra khuôn mặt anh rất đẹp trai, nhưng do không thích cười nên khiến mọi người cảm thấy anh rất nghiêm túc.
“Nếu bạn của em vội thì cô ấy có thể về trước, anh sẽ ở đây cùng em”.
Thấy hai người đều không muốn đi, Cố Tương cũng không miễn cưỡng họ.
Nếu xét về mặt đối nhân xử thế, với quan hệ giữa họ và Cố Tương thì trong trường hợp chồng của Cố Tương bị thương, hai người họ đúng là không tiện bỏ lại Cố Tương ở đây mà đi về.
Do có Bạch Vi ở đây nên Mạnh Viễn Châu chỉ ở lại một lúc rồi đi ra ngoài.
Thấy anh ấy đã ra ngoài, Bạch Vi mới nói: “Tớ phát hiện mỗi lần anh ta xuất hiện là tớ còn chẳng dám thở mạnh, tớ và anh ta đúng là trời sinh không hợp nhau, anh ta dọa tớ sợ gần chết” Cố Tương nói: “Anh ấy hơi nghiêm túc nhưng vẫn là người tốt, thật ra tớ cũng khá sợ anh ấy. Cậu có biết lúc tớ mới vào nhà họ Mạnh, bởi vì thái độ của anh ấy đối với mẹ tớ và Mạnh Nghiên rất tệ nên tớ cũng rất sợ anh ấy. Sau này tớ mới phát hiện... Anh ấy không hề nhằm vào tớ”
“Lần trước anh ta đánh Mạnh Nghiên khiến tớ sợ gần chết, mặc dù Mạnh Nghiện thực sự rất đáng ghét.”
Cố Tương nhìn Bạch Vi, cô nói: “Không sao đâu, còn có tớ ở đây mà, tớ sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt cậu”
Bạch Vị nghe xong ôm chầm lấy Cố Tương, “Cố Tương, cậu thật tốt, hôm nay còn ra mặt giúp tớ nữa... Thật ra tớ rất cảm ơn cậu, lần nào cậu cũng dũng cảm như vậy... Nếu không có cậu, tớ chẳng biết phải làm thế nào. Gia đình của bọn họ có hợp tác với gia đình tớ, tớ không dám làm họ mất lòng. Chà... bây giờ thì hay rồi, cậu trở thành bà Giang nên tớ cũng có thêm một chỗ dựa”
Cố Tương nhìn Bạch Vi, cô phải nghiêm túc sửa lại câu nói của cô bạn, “Cho dù tớ không phải là bà Giang, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu”
Bạch Vi: “..”
Chẳng bao lâu sau, mẹ Giang Trì và ông của Giang Trì đều được Thất Phong dẫn tới nơi này.
“Ông nội, mẹ” Vừa nhìn thấy hai người, Cố Tương vội vàng xốc lại tinh thần.
Thấy Cố Tương ở đây, ông cụ Giang khàn giọng hỏi: “A Trì thế nào rồi?”
Cố Tương đáp: “Vẫn chưa tỉnh ạ”
Thật ra Cố Tương cũng muốn biết Giang Trà thế nào, nhưng cô không nỡ đánh thức anh dậy.
Giang Trì ngày nào cũng bận rộn, anh nên được nghỉ ngơi một chút.
Sau khi ông nội và những người khác đến, phòng bệnh náo nhiệt hơn rất nhiều.
“Giang Phong đâu?” Bà Giang nhìn một vòng mà không thấy đứa con thứ hai của mình đâu.
Khi ông Giang đi vắng, người bà thường muốn dựa vào nhất chính là con trai.
Nói gì thì nói, mặc dù bà Giang rất mạnh mẽ trước mặt Cố Tương, nhưng thật ra bình thường ở trong nhà họ Giang bà là một người phụ nữ mềm yếu, không dựa vào chồng thì dựa vào con.
“Anh Hai vừa mới đến đây xong,
bây giờ đi ra ngoài rồi ạ”
Bà Giang đành phải ngồi xuống
nhìn Giang Trì.
Do bọn họ đồng người và hơi ồn ào
nên Giang Trì nhanh chóng tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra nhìn thấy mẹ, Giang
Trì thốt lên: “Mẹ”