Thất Phong nói: “Chúng tôi chưa bao giờ gặp chuyện như vậy trước đây. Trước đó tôi đã gặp Tổng Giám đốc Dương rồi, mặc dù ông ta chẳng5 quan tâm gì đến bố mình, nhưng vẫn rất | lịch sự với người trong bệnh viện chúng tôi. Ai mà biết được ông ta lại làm ra chuyện như t6hế này”
“Tổng Giám đốc Dương?” Cố Tương nhìn Thất Phong.
Thất Phong gật đầu, “Chính là con trai của ông cụ Dương vừa 7mất mấy ngày trước. Nghe nói ông cụ Dương đã quyên góp toàn bộ tài sau khi mình qua đời. Tổng Giám đốc Dương như lên cơn thần kinh vậ4y, ông ta nói bệnh viện chúng tôi không chữa được bệnh cho bố ông ta! Thực ra, có lúc nào chúng tôi không cố gắng hết sức đâu? Ngày n8ào cũng chăm sóc bệnh nhân còn hơn cả người nhà ấy! Hôm nay khi ông ta đến đây gây rối, y tá của chúng tôi đã nói vài câu khiến ông ta không vui, y tá của chúng tôi đã cố gắng hết sức để chăm sóc cho bố ông ta hằng ngày... Vậy mà bây giờ, cô ấy bị chém đến mức phải nằm trên giường bệnh”
Nói đến đây, cảm xúc của Thất Phong hơi kích động. Anh ta cũng là người của bệnh viện, nghĩ đến việc mình học y bao nhiêu năm, đồng nghiệp lại thành ra thế này khiến trái tim của anh ta rét lạnh.
Bạch Vi và Cố Tương đều hơi kinh ngạc, “Hóa ra là ông ta à”
Vấn đề là họ đã từng cùng ăn cơm với Tổng Giám đốc Dương.
Thật không ngờ ông ta lại làm ra chuyện như thế này!
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ. Cố Tương hỏi: “Đồng nghiệp của các anh sao rồi?”
“Bị thương rất nặng, vẫn đang được cấp cứu. Người nhà cô ấy đều đã đến đây, con gái cô ấy mới được hơn ba tuổi, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, thật sự rất đáng lo ngại”
Nghe đến đây, Bạch Vi thở dài, “Thật đáng thương”
Cô ấy vừa nói xong thì điện thoại bỗng đổ chuông, Bạch Vi cầm điện thoại đi ra ngoài nghe.
Những người khác trong phòng cũng tạm thời ra ngoài.
Thất Phong nhận được cuộc gọi, anh ta nói với Cố Tương: “Người nhà Phó Viện trưởng Giang đến rồi, tôi ra ngoài đón đã nhé!
Sau đó anh ta đi ra ngoài.
Cổ Tượng đứng bên cạnh, nhìn Giang Trà đang nằm trên giường bệnh mà không nói gì.
Mạnh Viễn Châu vẫn luôn đứng yên lặng ở một góc, giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt trầm lặng của Cố Tương, anh ta cuối cùng cũng lên tiếng: “Lo lắng cho anh ta à?”
Cố Tương nói: “Lúc vừa đến em thật sự sợ hãi, trên áo của anh ấy có nhiều máu như vậy, em còn tưởng rằng... Nhưng giờ không sao rồi”
Mạnh Viễn Châu nhìn Cố Tương, trong lòng đột nhiên cảm thấy ghen tị với Giang Trì được cô quan tâm như vậy, “Cổ Tượng, nếu anh bị thương, em cũng sẽ lo lắng cho anh chứ?”
Mạnh Viễn Châu cứ tưởng Cố Tương cũng là người lạnh nhạt như mình, không quan tâm đến người khác, nhưng xem ra cô vẫn ấm áp hơn anh ta rất nhiều.
Cổ Tương nhìn Mạnh Viễn Châu, “Anh đang nói gì vậy?”
Mạnh Viễn Châu hơi giật mình.
Cổ Tượng nghiêm túc nói: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, tại sao anh lại muốn bị thương chứ?”
Hơn nữa, với quan hệ giữa Cố Tương và Mạnh Viễn Châu, làm sao cô có thể không lo lắng cho anh được?
Mạnh Viễn Châu nhìn cô, nhất thời không biết phải nói gì.
Bạch Vi nói chuyện điện thoại xong thì quay lại, cô ấy nhìn Cổ Tương, sau đó lại nhìn Giang Trí đang nằm trên giường bệnh, “Trông anh ấy như thế này, có nên đánh thức không? Nhìn anh ấy ngủ thϊếp đi như vậy thật đáng lo?”
“Chắc anh ấy rất buồn ngủ, cứ để anh ấy ngủ một lát đi.” Cố Tương nói: “Đánh thức anh ấy dậy, anh ấy sẽ không vui đâu.”
Cố Tương nhớ rất rõ lúc Giang Trì ngủ không thích bị người khác quấy rầy.
Bạch Vi nhìn Giang Trì, không nói gì.
Cổ Tượng hỏi Bạch Vi: “Người nhà
cậu giục về à?”
Bây giờ đã hơn chín giờ, cũng
không còn sớm nữa, đã quá giờ phải về.
Bạch Vi nói: “Không vội, tớ đã bảo
mẹ là muốn ở lại bệnh viện với cậu rồi