Du Hồn Tiểu Thư

Chương 34




Tô Mạt Mạt vẫn bị lục soát cũng may là bảo vệ được sấp hồ sơ, nhưng chứng minh thư đã bị cảnh sát tịch thu.

Nàng được người đàn ông trung niên kia đưa vào viện kiểm sát, hai tên cảnh sát cùng đi theo đến lầu ba, ngừng trước cửa một căn phòng.

"Cốc cốc cốc."

"Mạnh thư ký, người ngài mời tới rồi."

"Vào đi."

Người đàn ông trung niên mở cửa, cười nói với Tô Mạt Mạt: "Vào đi."

Tô Mạt Mạt cảm thấy bản thân như nằm mơ, mơ mơ hồ hồ.

Lãng Tinh Thần hỏi: "Có cần trả lại thân thể cho cô không?"

"Khỏi đi, chân tôi nhũn rồi...vẫn là cô dùng đi."

"Được."

"Xin hỏi vị ở bên trong là ai?" Lãng Tinh Thần hỏi người trung niên bên cạnh.

Người nọ giống như bị Tô Mạt Mạt chọc cười: "Người kia là ai cô cũng không biết còn dám xông vào đây?"

"Tôi nhận ủy thác của người tới để khiếu nại, bọn họ không cho tôi vào nên tôi đành phải leo tường vào."

"Bên trong là Mạnh thư ký, thư ký tỉnh ủy của chúng ta."


Trong mắt Lãng Tinh Thần xẹt qua kinh ngạc, đời này cô chưa gặp gặp qua đại nhân vật cỡ này, Lãng Tinh Thần nói một tiếng cám ơn, tiến vào phòng

Bên kia một đoàn lãnh đạo thành phố Sơn Dương kéo đến, còn có cục trưởng cục cảnh sát, nhưng vừa tới cửa thì bị bí thư ngăn lại.

Thư ký thành phố tươi cười nói: "Lý bí thư, là chúng tôi sơ suất, tôi muốn vào giải thích với Mạnh thư ký."

Lý bí thư trầm giọng nói: "Người là thư ký Mạnh mời vào, ngài muốn giải thích thì chờ một chút đi."

"Được được, là...tới kêu oan sao?" Thư ký lại nhỏ giọng hỏi.

"Nghe nói là luật sư, muốn vào viện kiểm sát khiếu nạn, cảnh sát không cho vào thì cô ấy leo tường vào."

Thư ký nghe xong nhíu mày: "ở luật sở nào?"

Bí thư cười cười: "Là luật sở nào không quan trọng, vấn đề là tại sao người ta đến viện kiểm sát lại bị ngăn cản? Ngài cũng biết Mạnh thư ký ghét nhất là thói quan liêu ở địa phương."

Nghe được lời này, thư ký đổ mồ hôi hột, quay đầu nhìn nhìn cục trưởng cục cảnh sát, người nọ vội vàng rời đi...

Mỗi người bên ngoài đều nơm nớp lo sợ, thư ký tỉnh ủy đến thành phố Sơn Dương kiểm tra công tác lại xảy ra chuyện như vậy thì không biết có bao nhiêu người bị liên lụy đây.

Trong văn phòng, lại là một cảnh tượng khác

Mạnh thư ký ngồi xuống bàn làm việc, thấy vẻ mặt chật vật của Tô Mạt Mạt liền rút khăn giấy đưa cho nàng: "ngồi đi."

Lãng Tinh Thần lại mặc niệm: "Có muốn tôi giao quyền khống chế lại cho cô?"

"Được" Tô Mạt Mạt trầm mặc một lúc mới đáp.


"Chào ngài, thư ký Mạnh, tôi là Tô Mạt Mạt tốt nghiệp đại học luật XX, hiện tại đang làm việc ở văn phòng luật sư hôm nay tôi đến đây là được đương sự ủy thác tới viện kiểm sát đưa ra khiếu nại, khởi động lưu trình kháng tụng."

Mạnh thư ký xem như hiểu rõ, hỏi: "Là bọn họ không cho cô vào phải không?"

"Vâng." Tô Mạt Mạt gật gật đầu

"Chút nữa giải thích rõ ràng với tôi sau đó tôi sẽ tiến hành xử lý sau, lần sau đừng leo tường như vậy, quá nguy hiểm."

"Cám ơn ngài."

Lần này Mạnh thư ký đến thành phố Sơn Dương là vì muốn tuần tra công tác nội bộ, sẵn nhìn một chúng dân tình, dân phong ở Sơn Dương, hai mươi năm trước hắn cũng từng là người trong viện kiểm sát, vội vàng cả buổi sáng nên muốn về lại đơn vị cũ hồi tưởng ngày xưa một chốc, kết quả thấy được cảnh tượng này....

"Giá cả ở thành phố Sơn Dương thế nào? Chi tiêu bình thường của người dân cỡ bao nhiêu?"

"Cung cầu của thị trường rất sung túc, mua sắm nhu yếu phẩm cũng rất tiện lợi, giá cả cũng không đắt đỏ, so với đô thị cấp một có lẽ tốt hơn nhiều."

"Ừm, công việc thì thế nào? Cô có cảm giác tìm kiếm việc làm rất khó khăn không? Sinh viên tốt nghiệp khoá này có gặp vấn đề gì về việc làm không?"

....

Mạnh thư ký hỏi không ít vấn đề về dân sinh, từ đồ ăn, công việc đến giá nhà, mỗi một câu hỏi đều được Tô Mạt Mạt thành thực trả lời.

Mạnh thư ký gật gật đầu: "Cám ơn cô đã phối hợp, đi xử lý chuyện của cô đi."

Tô Mạt Mạt cắn cắn môi, không biết việc bản thân sắp làm có tính là vượt cấp hay không, cũng không biết sau khi đưa ra sấp hồ sơ này có ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của mình hay không, nhưng có thể gặp mặt thư ký tỉnh ủy là cơ hội ngàn năm một thuở, hậu trường của Vương Bành xem ra quá mạnh, chỉ dựa vào năng lực của nàng là không địch lại.


"Mạnh thư ký....có một việc tôi muốn báo cáo với ngài." Thời gian không nhiều, Tô Mạt Mạt không thể cứ tự hỏi mãi, trước mắt của nàng chỉ còn cảnh hình ảnh dì Ngô với mái tóc trắng xoá....còn có hi vọng trong đôi mắt gia nua của bà.

Nghe xong Tô Mạt Mạt tường thuật, thư ký Mạnh nhíu mày, rất rõ ràng hắn biết vị bí thư Vương Trường kia.

"Có dẫn theo nhân chứng mục kích không?"

"Có! Nhân chứng mục kích đang ở bên ngoài chờ tôi!"

Thư ký Mạnh gọi bí thư đi vào, kêu hắn gọi cả kiểm sát trưởng.

Thư ký Mạnh không thể đi theo cả quá trình xử lý, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, nhưng trước khi rời đi hắn đã nghiêm túc căn dặn kiểm sát trưởng, nói: "Chuyện này nhất định phải xử lý theo lẽ công, hiện tại quốc gia đang mạnh mẽ triển khai đánh hắc trừ ác, nếu vấn đề này xuất hiện thì nhất định phải truy đến cùng, nghiêm trị đến cùng!"

"Vâng! Thư ký Mạnh ngài cứ yên tâm, viện kiểm sát chúng tôi tuyệt đối không bao che bất kỳ thế lực hắc ám nào!"

Mạnh thư ký đi rồi Tô Mạt Mạt được nhận đặc cách tối cao, không cần chờ đợi mà được trực tiếp nộp nhật trình, thư ký thành phố Sơn Dương cũng hứa hẹn sẽ toàn lực giải quyết chuyện này.

Trưa hôm đó cảnh sát vừa mới nhận được lệnh khống chế Vương Bành thì Vương Bành đã chạy tới sân bay.

Chờ đến khi cảnh sát ập vào nhà hắn thì hắn đã an ổn ngồi trên máy bay đến Thụy Sĩ, bởi vì Thụy Sĩ và Trung Quốc không có luật dẫn độ.

Đêm cùng ngày cha mẹ Vương Bành cũng trốn lên máy bay sang Thụy Sĩ.

"Bí thư Vương Trường" bởi vì chức vị đặc biệt nên không thể tùy ý xuất ngoại, nhưng vì con trai hắn sau khi tốt nghiệp cấp ba liền xuất ngoại du học nên hắn và vợ hoả tốc xin thị thực thăm người thân nhanh chóng rời khỏi quốc gia.

Muời lăm ngày sau, Tô Mạt Mạt nhận được thông báo dẫn theo dì Ngô đi tới toà án, tiếp nhận tuyên án cuối cùng.

"Mọi người đứng dậy nghe toà án tuyên bố phán quyết cuối cùng."

Tô Mạt Mạt đỡ dì Ngô dậy, quay đầu nhìn Lãng Tinh Thần đang ngồi dự thính, hơi hơi mỉm cười..


"...sau khi điều tra phát hiện được vụ án số 0001254 có tân manh mối, báo cáo giám định pháp y đã có sai lầm, vết thương phần đấu người chết XX không phải một người làm cho nên chứng cứ giết người của Trương Thạch Đầu tồn tại điểm đáng ngờ, nay hủy bỏ phán quyết tử hình trước đó và khôi phục danh dự cho Trương Thạch Đầu, lập tức có hiệu lực. Bởi vì kết quả vụ án gây cho gia đình Trương Thạch Đầu quá nhiều ảnh hưởng không thể vãn hồi cho nên quốc gia sẽ theo trình tự bồi thường là, tiền tử vong, tiền mai táng, và gấp hai mươi lần tiền sinh hoạt bình thường của người dân, tổng cộng 61 vạn 5460 tệ, tiền an ủi, xin lỗi và bồi thường tổng cộng là 103 vạn 5460 tệ, mặt khác suy xét đến tình hình thực tế của đương sự, quốc gia sẽ chi trả tiền sinh hoạt hàng tháng của bà Ngô Yến Linh và cháu Trương Tiểu Bảo bằng với số tiền sinh hoạt thấp nhất ở thành phố Sơn Dương cho đến khi tử vong."
1

Dì Ngô kích động khóc lớn, Tô Mạt Mạt nhỏ giọng an ủi bà, hôm nay Tô Mạt Mạt mặc trang phục công sở, tranh điểm nhẹ nhàng nhìn càng thêm tinh xảo.

Lãng Tinh Thần nhìn sườn mặt của Tô Mạt Mạt, ánh mắt ôn nhu tựa thủy

Thời điểm đại học, Tô Mạt Mạt đã nói muốn trở thành luật sư, Lãng Tinh Thần từng tưởng tượng vô số lần hình ảnh Tô Mạt Mạt đứng trên toà án.

Hôm nay rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy.

Hai người đã từng hứa, nếu cả hai trở thành luật sư thì sẽ không bao giờ đứng ở hai phía đối lập, còn muốn tham dự phiên toà đầu tiên của đối phương.

Phần ước định này là tâm nguyện chưa thành đầu tiên của Lãng Tinh Thần sau khi chết, trải qua thật nhiều nỗ lực, tâm nguyện cuối cùng cũng thành.

"Phụt" một tiếng du dương thư trong lòng Lãng Tinh Thần chợt loé.
...
1

Sau khi tòa án kết thúc, Tô Mạt Mạt nhận được cuộc gọi từ viện kiểm sát, thư ký Mạnh đã từng đặc biệt căn dặn cho nên mọi người đều rất coi trọng chuyện này.

Tiếc nuối chính là, tuy pháp y sa lưới nhưng hắn liều chết không nhận bản thân bị người sai khiến, còn bốn nghi phạm năm đó thì trừ bỏ Hình Lỗi, ba người còn lại đều đã cao chạy xa bay, cảnh sát điều tra hướng đi của bọn họ, ba nước bọn họ đến đều không có hiệp ước dẫn độ với quốc gia, cho nên hành động tiếp theo sẽ càng thêm khó khăn.

Tô Mạt Mạt nghe vậy đôi mắt đang lấp lánh có chút ảm đạm, căn cứ vào pháp luật tương quan quy định, loại án kiện giống như của Trương Thạch Đầu, dù có đầy đủ chứng cứ nhưng nếu bị cáo vắng mặt thì không thể mở phiên tòa.

Nói theo cách khác.... Thì nàng và Lãng Tinh Thần trải qua trăm ngàn cay đắng thậm chị bị người dùng gậy ấn vào đầu thì đến cùng chỉ có thể tuyên án Hình Lỗi là tòng phạm, thủ phạm thật sự vẫn còn đang ung dung ngài vòng pháp luật.

Lãng Tinh Thần xuất hiện bên cạnh nàng, dịu dàng nói: "Không sao, tôi tin sớm muốn gì ba người họ cũng sẽ bị đem ra trước công lý, cũng giống như án tử này vậy, cho dù bị phủ bụi mười lăm năm cuối cùng cũng thấy được ánh sáng, ngay cả sau này không phải cô đi chăng nữa thì cũng sẽ có người giống cô, yên lặng đấu tranh vì công lý."

~~~~~