Du Hồn Tiểu Thư

Chương 33





Chương 30: Sửa lại án oan (1)

Bên phía sông Diệp Lâu cách Sơn Dương ngàn dặm cũng có vài người đang chú ý đến vụ án này, lần đầu tiên Tang Du tìm đến  Tang Đồng, Tang Đồng có thể giúp Tô Mạt Mạt tính ra được tài xế xe tải 808 là nhân chứng mục kích của năm đó, nhưng đợi khi Tang Du rời đi cô lại tính thêm một quẻ, quẻ bói biểu hiện chuyện này sẽ vô cùng khó khăn, trở ngại rất lớn, trên cơ bản là không thành.

Quẻ bói này Tang Đồng không nói cho Tang Du nghe, lần thứ hai Tang Du tìm đến cô, cô phát động ngũ quỷ tìm người trợ giúp Lãng Tinh Thần truy ra tung tích của Triệu Hữu Đức, chính là năm đốm sáng đã dẫn đường cho Lãng Tinh Thần và anh Trương.

Sau đó Tang Đồng lại bói một quẻ, kết quả vẫn không tốt đẹp, dưới nguyên tắc Sự bất quá tam, nếu hai lần bói cùng một sự việc mà kết quả vẫn không lý tưởng thì không cần bói thêm quẻ thứ ba, bởi vì có bói cũng không linh nghiệm.

Cùng ngày ban đêm khi Tang Đồng đã ngủ Tô Tứ Phương tắm rửa xong thấy được trên bàn để ba đồng tiền Ngũ Đế, nàng thấp giọng niệm một tiếng A Di Đà Phật sau đó cầm lên một đồng tiền.

Tang Đồng rời giường thu xếp đồ đạc xong xuôi chuẩn bị lên đường đi trạm tiếp theo, nhìn đến ba đồng tiền đặt trên mặt bàn, nghi hoặc nhíu nhíu mày, cô biết nhất định đã có người động vào nó, nghĩ nghĩ Tang Đồng lại bói thêm quả cuối cùng, phát hiện ban đầu là đại hung quẻ lại đổi thành cây khô gặp mùa xuân, cuối con đường thấy được ánh sáng, hy vọng chất chứa hóa hiểm thành an....

Tang Đồng quay đầu nhìn Tô Tứ Phương cách đó không xa đang an tĩnh nhìn cô, cặp mắt thâm thúy như có thể nhìn thấy toàn diện, như có thiên ngôn vạn ngữ

Trong lòng Tang Đồng hơi động dâng lên một loại cảm xúc kỳ dị, mình và Tô Tứ Phương nhận thức hơn mười năm, chưa bao giờ thấy bộ dạng này của nàng.

Chỉ là tâm tình Tang Đồng mấy nay không tốt, cô biết Tô Tứ Phương đang ám chỉ chính mình, hi vọng mình có thể giúp bọn họ.

Tuy thân phận của Tang Đồng là bí mật, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại về cục của cô thì trở ngại về án tử sẽ dễ dàng bốc hơi...

Tang Đồng đột nhiên nở nụ cười, nói với Tô Tứ Phương: "Tôi sẽ không."

Tô Tứ Phương rũ mắt, niệm một tiếng Phật hiệu.

"Chuyện thần quái phát sinh xung quanh bọn họ tôi đã xử lý rồi, việc hành chính tôi sẽ không nhúng tay." Lúc này Tang Đồng đang bị ảnh hưởng bởi Hoàng Tuyền Thủy nên áp lực và mặt trái của tính cách không ngừng bộc phát ra ngoài, cô cũng không phát hiện bộ dạng này của cô không có vẻ gì là giống với truyền nhân chính đạo.

"A Di Đà Phật."

"Không phải mấy người có pháp nhãn sao? Sao không thử nhìn xem bọn họ không có ngoại lực giúp đỡ thì có thành công hay không?"

"Trời trợ minh nhân, loại nhân được nhân, cầu quả được quả. Đồng sư tỷ không ra tay thì vụ án này cũng có quý nhân giúp đỡ."

Tang Đồng cười nhạo một tiếng, không nói gì.


....

Tô Mạt Mạt mang theo hồ sơ và Triệu Hữu Đức cùng với Lãng Tinh Thần và anh Trương đi tới viện kiểm sát.

Nhưng là cách viện kiểm sát 3km, toàn bộ đường đi xung quanh đều bị phong toả, có dây phân cách cũng có cảnh sát đi tới đi lui, cảnh sát không ngừng chặn những chiếc xe đi ngang dò hỏi giấy tờ.

Đến phiên xe của Tô Mạt Mạt chạy tới, cảnh sát vừa nghe bọn họ muốn vào viện kiểm sát thì đã ra lệnh cho taxi quay đầu, ngày mai hẳn tới.

"Tại sao?" Tô Mạt Mạt khó hiểu hỏi.

"Kêu cô về thì về đi, hỏi nhiều làm gì? Còn ở đây lãi nhãi sẽ bắt các người."

Lãng Tinh Thần bay ra xe, dùng thuật đọc tâm với cảnh sát sau đó nói: "Mạt Mạt, kêu tài xế quay xe."

Xe chạy được một đoạn, đám người Tô Mạt Mạt xuống xe, Lãng Tinh Thần nói: "Thường ủy tỉnh ủy đến tuần tra thành phố Sơn Dương, hiện tại đang ở gần viện kiểm sát, xung quanh phạm vi 3km đều bị phong toả rồi, chúng ta không vào được."

"Tại sao lại như vậy?"

"Này chắc là ý của lãnh đạo thành phố Sơn Dương, một là vì an toàn của vị thường ủy kia, hai là tránh để dân chúng vượt cấp kêu oan, tình huống như chúng ta càng không thể để cấp lãnh đạo phía trên biết được."

"Vậy cô có thể nhập vào vị cảnh sát kia cho chúng ta đi qua không?"

Lãng Tinh Thần lắc đầu, đáp: "Tôi không thể nhập vào nhân viên chính phủ, cô thấy nón và huân chương trên người họ không? Mấy thứ đó đều được vận mệnh quốc gia bảo hộ, tự thân đã có sát khí. Tôi có thể dùng thuật đọc tâm là cực hạn rồi, tới gần bọn họ tôi có chút không thoải mái." Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao lúc Tô Mạt Mạt đi vào đồn cảnh sát cô lại không đi theo, quốc gia an yên là nhờ vào ngưng tụ nhiệt huyết của những vị tiền bối và ý chí của trăm triệu người dân, là sức mạnh vô cùng vô cùng cường đại, những người lệ thuộc vào cơ quan quốc gia ít nhiều đều được vận mệnh quốc gia bảo vệ để tà mị không thể đến gần, nếu không phải Lãng Tinh Thần có du dương thư thì đến cả đồn cảnh sát cô cũng không vào được.

"Vậy giờ tính sao?" Tô Mạt Mạt gấp đến nói ra miệng.

"Sao vậy cô gái?" Triệu Hữu Đức hỏi.

"Không có gì, hình như có lãnh đạo cấp tỉnh tới thị sát, chúng ta không vào được."

"Vậy ...đi về à?"


Đột nhiên vệt sáng màu xanh b ắn ra, lam lệnh đòi nơi trên người anh Trương tự chủ bay ra ngoài....

"Theo ta." Anh Trương nói.

Tô Mạt Mạt không thấy lam lệnh đòi nợ và anh Trương, cũng may có Lãng Tinh Thần ở đây, vì vậy Tô Mạt Mạt dẫn theo Triệu Hữu Đức đi theo Lãng Tinh Thần.

Điểm đến là tảng đá lớn bên cạnh khu dân cư nhỏ, đám người Tô Mạt Mạt đi vào tiểu khu, rẽ trái quẹo phải đi tới cửa hông trong góc khuất, cửa hông không khoá.

Triệu Hữu Đức nhìn nhìn hai bên thấy bốn bề vắng lặng nên nhấc chân nhẹ đẩy cửa kẽo kẹt một tiếng cửa hông mở ra, đi vào cửa hông là một con đường nhỏ hẻo lánh.

Cuối đường là một tiểu khu, lần này bọn họ đi tới một lối đi ngầm dành cho công nhân ở bãi đỗ xe, sau  khi ra khỏi đường nhỏ xem như thành công qua được chốt chặn đầu tiên.

Trên đường xe rất ít, ngay cả xe buýt cũng đổi tuyến chạy, Tô Mạt Mạt nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao chỉ là một vị lãnh đạo cấp tỉnh tới mà đã phô trương phòng hộ đến như vậy...

Từ ngoài phạm vi 3km đã có chốt chặn, trên đường còn có xe tuần tra. Nhưng dưới sự chỉ điểm của lam lệnh đòi nợ, bọn họ có thể thần kỳ vượt qua được tầng tầng lớp lớp chốt chặn, lúc này xe tuần tra trên đường càng lúc càng nhiều làm tim Tô Mạt Mạt đập như vỗ trống.

Sống hơn hai mươi năm nàng chưa từng khẩn trương như vậy, tay cầm hồ sơ đã ướt đẫm mồ hôi....

Vạn nhất bị cảnh sát phát hiện, một trăm cái miệng cũng cãi không được....

Triệu Hữu Đức cũng hoảng loạn nhìn Tô Mạt Mạ  nhưng lại không dám nói gì, rất sợ bản thân vừa mở miệng liền sẽ bị bắt.

Rốt cuộc bọn họ đã có thể ở xa xa nhìn thấy tầng một của viện kiểm sát, nhưng mà xung quanh cảnh giác đông như quân nguyên, căn bản không thể tiến vào....

Đòi nợ lệnh ngừng toả sáng, bay vào người anh Trương.

Tô Mạt Mạt và Triệu Hữu Đức trốn trong một chỗ ngoặt, bên cạnh là đống rác nên hương vị rất nồng nàn....

"Làm sao bây giờ?" Tô Mạt Mạt mặc niệm hỏi.

Lãng Tinh Thần lắc lắc đầu: "Khí tràng nơi này khủng thật,...chắc chắn là đại nhân vật tới đây."


Trong lòng Lãng Tinh Thần có một giọng nói, ngươi đang ở trong viện kiểm sát là mấu chốt để lật lại vụ án.

Nhưng mà ...dùng cách nào để vào đó đây?

Bất quá, mật độ cảnh sát và cảnh giới ở đây giảm mạnh, lãnh đạo thành phố rõ ràng rất dụng tâm...tuy hắn thiết lập rất nhiều chốt chặn dân sự nhưng hắn cũng không muốn vị lãnh đạo kia biết chuyện này.

Cơ mà....cửa chính và cửa hông của viện kiểm sát lúc nào cũng có cảnh sát, trừ bỏ hai cái cửa này thì xung quanh là song sắt cao gần hai mét,  cách duy nhất....là leo tường lén vào....

Lãng Tinh Thần liếc nhìn Tô Mạt Mạt, cũng may hôm nay đối phương không mặc váy....

Nhưng Lãng Tinh Thần biết rõ tế bào vận động của Tô Mạt Mạt, đừng nói leo tường, chạy 100 mét đã là cả vấn đề....

Lãng Tinh Thần vốn muốn khuyên Tô Mạt Mạt quay lại nhưng thông qua thuật đọc tâm cô đọc được tiếng lòng mãnh liệt của Tô Mạt Mạt, nàng rất muốn tiến vào, nàng cảm thấy đề phòng càng nghiêm ngặt càng chứng minh người bên trong quyền cao chức trọng, càng có hi vọng rửa sạch hàm oan cho anh Trương.

"Làm sao vào bên trong đây?" Cuối cùng Tô Mạt Mạt hướng Lãng Tinh Thần cầu xin  giúp đỡ.

Lãng Tinh Thần lặng yên phát ra tiếng thở dài, nuốt lời khuyên nhủ vào bụng, nếu đây là tâm nguyện của nàng, vậy bất luận dùng cách gì mình cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của nàng.

"Cô ....tin tôi không?" Lãng Tinh Thần hỏi 

"Tin!"

"Giao thân thể cô cho tôi."

"Được."

Lời vừa dứt Lãng Tinh Thần nhập vào thân thể Tô Mạt Mạt, cũng tiến nhận quyền khống chế thân thể nàng,  nơi này là lôi khu, Lãng Tinh Thần cắn răng dùng tối đa sức mạnh của thấu thị mắt và thuật đọc tâm, động thái của mọi người xung quanh đồng loạt xuất hiện trong đầu, trong tầm mắt của cô.

"Triệu tiên sinh, ngài ở đây chờ tôi."

"Cô muốn làm gì?"

"Leo tường lẻn vào viện kiểm sát."

"Cô gái, cô đừng kích động, lỡ cảnh sát bắt được nói cô là người xấu thì sao?!"

Lãng Tinh Thần bán bơ Triệu Hữu Đức, ôm hồ sơ chạy ra ngoài 


Chạy đến đường cái phía đối diện trốn sau thân cây thô to, bên kia chính là song sắt ngăn cách viện kiểm sát, Lãng Tinh Thần hít sâu một hơi, ném hồ sơ qua khe hở sau đó chạy lấy đà một chân dẫm lên bệ bồn hoa bên đường mượn lực, một tay bắt lấy xà ngang song sắt....

"...cẩn thận một chút." Tô Mạt Mạt nhìn thấy toàn bộ hành động của Lãng Tinh Thần, tế bào vận động của nàng luôn luôn bằng không, không nghĩ tới sẽ có một ngày thân thể của mình lại có thể vượt nóc băng tường....

Lãng Tinh Thần vắt vẻo trên song sắt, cách mặt đất ít nhất hai mét....

"Làm gì đó?!"

Cảnh sát đương nhiên không phải ở không lãnh lương, mặc dù Lãng Tinh Thần có mắt thấu thị và thuật đọc tâm nhưng cũng không có khả năng hoàn toàn tránh được 

Lãng Tinh Thần cắn răng nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt cỏ, cầm lên hồ sấp hồ sơ, chạy như điên.

Cảnh sát lập tức đuổi theo, móc ra bộ đàm báo cáo tình hình, toàn bộ cảnh sát canh giữ viện kiểm sát xuất quân, đuổi theo hướng chạy của Tô Mạt Mạt.

Lãng Tinh Thần kích hoạt tối đa mắt thấu thị, nỗ lực tránh né cảnh sát, nhưng hai cánh cửa của viện kiểm sát đã bị khoá chặt, tuy cô có thể xông vào sân nhưng lại không thể vào trong.

Hơn nữa cảnh sát ngày càng nhiều, có một số đã lấy ra cảnh côn, cũng may Tô Mạt Mạt vẫn đang ẩn núp ở góc khuất, tạm thời sẽ không bị phát hiện.

Nhưng chiến đội bao vây đã được hình thành, sớm hay muộn cũng sẽ bắt được Tô Mạt Mạt.

Tố chất thân thể của Tô Mạt Mạt khá kém, chạy lâu như vậy đã thở không ra hơi, Lãng Tinh Thần thở hỗn hển, nói: "Đừng sợ, theo luật trước khi nổ súng họ phải bắn chỉ thiên, sẽ không trực tiếp đánh người."

Nhưng Lãng Tinh Thần không biết, lúc cô dùng thân thể Tô Mạt Mạt leo tường vượt nóc thì đã có người trong văn phòng lầu ba nhìn thấy.

Người nọ lập tức nói với bí thư bên cạnh: "Sao lại thế này? Mời cô gái dưới lầu lên đây."

Bí thư vội vàng xuống lầu, Tô Mạt Mạt bên này đã cùng đường, bị vài tên cảnh sát đè trên mặt đất, còn có người dùng gậy ấn đầu nàng.
1

Lãng Tinh Thần đau đến nhe răng trợn mắt, hai tay bị người bắt chéo sau lưng, tay bị còng lại, khuôn mặt ma sát với mặt đất, khắp ngồi đều đau....

"Xin lỗi Mạt Mạt..."

"Không trách cô, là tôi nên nói xin lỗi cô." Tuy Tô Mạt Mạt bị doạ đến không nhẹ nhưng khi nghe ngữ khí đau thương của Lãng Tinh Thần, nàng vẫn nhịn không được muốn an ủi cô.

Tô Mạt Mạt bị người nhấc lên cảnh sát lập tức muốn lục soát người đúng lúc này một người trung niên mặc tây trang chạy tới, hô: "Dừng tay!"
~~~~~
1