Thu tháng chín, dư vị của nắng cuối mùa vẫn đọng lại, bóng cây ven đường lan toả hơi thở tiêu điều. Anh Trương và Lãng Tinh Thần sóng vai đứng sau dì Ngô, ánh mắt trời rạng rỡ lại xua không được hàn ý trong lòng anh Trương.
Hắn sợ đột nhiên sẽ có một chiếc xe trên đường lao tới, hoặc là thứ gì đó từ trên cao rơi xuống, ứng với lời nói tai hoạ đổ máu của Lãng Tinh Thần.
Tựa như Lãng Tinh Thần đã nói, hai người không làm được cái gì....
Mất đi thân thể quý giá của nhân loại, một cây một cỏ trên dương gian cũng cùng bọn họ vô duyên, cho dù nguy hiểm thật sự rơi xuống, bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Anh Trương lôi kéo Lãng Tinh Thần không cho cô rời đi, bởi vì hồn lực của Lãng Tinh Thần xuất chúng nên ở trong mắt anh Trương sự tồn tại của cô là nghịch thiên, thời điểm nguy hiểm thuật hợp thể của cô có thể cứu được mẹ hắn một mạng.
Lãng Tinh Thần thấy anh Trương nơm nớp lo sợ, cũng thấy được sự hối hắn của hắn, an ủi nói: "Ngươi yên tâm, có nhiều máy quay với người dân nhiệt tình xem náo nhiệt như vậy thì hung thủ sẽ không ngu đến mức ra tay ngay lúc này đâu."
"Huyết quang trên đầu mẹ ta vẫn còn à?"
"Còn, hơn nữa là không ngừng cuồn cuộn."
Anh Trương phát ra tiếng thở dài: "Đời này ta chưa hiếu thuận được với bà mấy ngày, nếu vì chuyện của ta mà hại bà bị cái gì, ta...."
"Ngươi đừng tiêu cực quá, chỉ cần chuyện còn chưa xảy ra thì chúng ta vẫn còn thời gian phòng bị, huyết quang không phải tử kiếp, có thể tránh."
"Đều tại ta... nếu ta không nóng vội thì bà đã không gặp nguy hiểm."
Lãng Tinh Thần trầm mặc, bởi vì trước khi cô và Tô Mạt Mạt nghĩ đến cách tìm kiếm nhân chứng mục kích thì đỉnh đầu của dì Ngô đã có một mảnh huyết quang, ý tưởng của hai người chỉ như chất xúc tác làm huyết quang không ngừng cuồn cuộn lên.
Chẳng lẽ là....
Lãng Tinh Thần ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời mênh mông xanh thẳm, vạn dặm không mây không một bóng chim trời.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Anh Trương hỏi
"Không có gì."
Chết qua một lần, Lãng Tinh Thần giống như chạm vào được những thứ lúc còn sống không thể thấy, nhưng nếu tinh tế nghĩ lại thì cô cảm thấy ý nghĩ này của mình có chút mờ mịt hư vô.
Chiều hôm buông xuống, người xem náo nhiệt cũng lục tục về nhà, hai vị nhân viên phụ trách quay video cũng thu hồi máy quay, đi tới nói với dì Ngô : "Dì ơi, chúng tôi tan tầm rồi, trời cũng sắp tối dì nhanh chạy về chăm sóc cháu trai đi."
Mấy ngày này dì Ngô gửi tiểu Bảo ở nhà hàng xóm, dì Ngô gật gật đầu hai vị nhân viên nhiệt tình phụ giúp dì dọn dẹp lại đồ đạc, dì lớn tuổi nên những đồ nặng không thể tự mình mang đi, chỉ có thể gửi lại phòng bảo vệ ở gần đó
Dì Ngô xách theo một túi vải, bên trong để truyền đơn và loa lớn còn có một chai nước uống chưa xong, bước chân tập tễnh đi về nhà.
Lãng Tinh Thần nhìn nhìn thời gian đã là sáu giờ, thời gian Tô Mạt Mạt tan tầm đã qua khá lâu...cô cũng sợ dì Ngô xảy ra chuyện nên dưới sự lôi kéo của anh Trương mà quên mất giờ giấc!
"Ta đi trước, có việc thì đến nhà Mạt Mạt tìm ta." Lãng Tinh Thần nói xong lập tức hoá thành làn gió bay tới văn phòng luật sư.
Không đến năm phút đồng hồ Lãng Tinh Thần đã bay tới nơi, trên đường cô còn nghĩ: có lẽ Mạt Mạt đã về nhà, nhưng vì chu toàn vẫn muốn bay tới luật sở nhìn một cái
Trước cửa văn phòng luật sư quạnh quẽ, nhóm luật sư cũng đã lên xe chạy về nhà, Lãng Tinh Thần liếc mắt một cái liền thấy được Tô Mạt Mạt xách theo ba lô đứng trước cửa luật sở.
Tô Mạt Mạt thấy Lãng Tinh Thần bay đến, cười cười nhấc chân đi lên đón.
"Về rồi à? Dì Ngô thế nào rồi?"
"Thực xin lỗi, tôi về trễ."
"Không sao, vội cả ngày có mệt không?"
Nghe Tô Mạt Mạt dịu dàng quan tâm, trong lòng Lãng Tinh Thần ấm áp dễ chịu, nụ cười trên miệng sáng láng rực rỡ, nói: "Không mệt, chúng ta về nhà thôi."
"Ừm."
Ngày thường gần tới năm giờ Tô Mạt Mạt đã tan làm về nhà, hôm nay lại trễ hơn một tiếng nhưng nàng không những không gấp, nửa câu oán trách cũng đều không nói ra.
"Cô chưa ăn cơm phải không?" Lãng Tinh Thần hỏi
"Ừm."
"Tối nay chúng ta ra ngoài ăn ha? Tôi mời."
Tô Mạt Mạt cong cong khoé miệng quay đầu nhìn Lãng Tinh Thần: "Tiền đâu? Hay lại muốn đi cào thưởng?"
Lãng Tinh Thần gãi gãi đầu: "Aiz~ thỉnh thoảng tôi cũng muốn dùng tiền mình kiếm được mời cô ăn một bữa cũng không được hả?"
"Không sao mà, cuối tuần có lương rồi, tôi mời cô."
"Đi đi mà~ chúng ta đâu có lấy cái đó làm giàu, lâu lâu xem như kiếm chút tiền tiêu vặt thôi, được không?"
Lãng Tinh Thần theo thói quen kéo cánh tay Tô Mạt Mạt làm nũng thương lượng với nàng, làm Tô Mạt Mạt hơi hơi dao động.
Tay Lãng Tinh Thần xuyên qua cánh tay Tô Mạt Mạt, lời tiếp theo lập tức ngừng ở yết hầu, cô yên lặng thu lại tay cười cười nói: "Đi nha?" Giọng nói đã không còn nũng nịu, biến trở về bình thường.
Tô Mạt Mạt giật giật ngón tay muốn giữ lại đối phương nhưng vẫn nhịn xuống, mềm mỏng đáp: "Đi, tiệm xổ số gần đây ở đây?"
Lãng Tinh Thần hai mắt sáng ngời: "Đi bên này."
Có bàn tay vàng của Lãng Tinh Thần, Tô Mạt Mạt thuận lời cầm được 500 tệ của tiệm xổ số, lần này ăn món Nhật giá cả xa xỉ, 500 tệ còn thừa không lại bao nhiêu.
Về đến nhà Lãng Tinh Thần nói ra suy đoán của mình cho Tô Mạt Mạt biết, cũng nói: "Sự việc nháo lớn đến vậy thì độc thủ ở sau lưng hung thủ chắc chắn cũng biết được rồi, bọn họ sẽ không ngồi yên mà nhìn đâu."
Tô Mạt Mạt không chút nghĩ ngợi đáp: "Hay mấy ngày nay cô không cần ở bên tôi, đi bồi dì Ngô đi, cô có thuật hợp thể thời điểm mấu chốt có thể nhập vào dì Ngô cứu dì ấy một mạng."
Lãng Tinh Thần đảo qua mây đen trên đỉnh đầu của Tô Mạt Mạt: "Dì Ngô đã có anh Trương thủ hộ rồi, nếu như có chuyện phát sinh thì hắn sẽ đến tìm tôi, tin tức bây giờ rất dồi dào, tôi không tin hung thủ dám ở trước sự quan tâm của người dân ra tay thanh trừng, chỉ cần buổi tối dì Ngô không mở cửa cho ai thì sẽ không có nguy hiểm."
"Thật sự hi vọng nhân chứng mục kích có thể sớm xuất hiện."
"Ừm."
Hai người thảo luận một hồi, cho rằng buổi tối chỉ cần dì Ngô ru rú ở nhà, ban ngày đi truyền đơn có phóng viên ở đó thì hung thủ sẽ không dám làm gì.
Lãng Tinh Thần rời khỏi nhà, Tô Mạt Mạt đắp mặt nạ lại nhìn một chút bình luận về tin tức của dì Ngô mới đi ngủ.
Sau khi Tô Mạt Mạt ngủ say, Lãng Tinh Thần xuyên tường đi vào nhà nàng, ngồi trên sofa trong phòng khách khoanh tay nhắm mắt.
Tuy người chết không dính khói lửa nhân gian nhưng dùng nhiều năng lực cũng cần phải nghỉ ngơi, đặc là thuật đọc tâm của Lãng Tinh Thần là kỹ năng bị động, rất tiêu hao tinh thần lực, một ngày lăn lộn cô cũng mệt mỏi vô cùng.
Chỉ có ở gần Tô Mạt Mạt mới có thể cho cô hưởng thụ một ít an bình.
Nhưng mà ban đêm cùng ngày...
Chuyện mọi người nằm mơ cũng không hề nghĩ đến, dì Ngô thật sự xảy ra chuyện!
Anh Trương với bộ dáng trước khi chết bay tới nhà Tô Mạt Mạt, túm lấy Lãng Tinh Thần đang ngủ xuyên tường bay ra ngoài.
Lãng Tinh Thần bừng tỉnh: "Ngươi làm gì vậy?"
"Nhanh lên, mẹ ta xảy ra chuyện rồi!"
Thấy anh Trương mất khống chế, bộ dạng trước khi chết lại hiện ra, Lãng Tinh Thần hiểu được sự việc nghiêm trọng, tránh khỏi tay của anh Trương dùng hết toàn lực bay đi, tốc độ vượt qua anh Trương nhiều lần!
Chỉ trong vòng vài phút Lãng Tinh Thần đã xuất hiện trong nhà dì Ngô, cả căn nhà một mảnh tối đen dì Ngô ngồi một mình trong phòng khách, trước mặt là thau đồng xưa cũ đang rực cháy.
Dì Ngố như robot không ngừng thả sấp giấy trong tay vào thau lửa.
Anh Trương đuổi tới lập tức giải thích: "đêm nay ta định báo mộng cho bà kêu bà nhất định phải cẩn thận nhưng ta mới vừa đi vào giấc mộng của bà thì thuật nhập mộng bị cưỡng chết ngừng ngang, ta nghe được tiếng cười quái dị trong đó, còn nghe được một chuỗi...chú ngữ lạ lẫm. Sau đó mẹ ta đột nhiên bật dậy, ta đã thử mấy lần nhưng mẹ ta giống như không có ý thức, thuật nhập mộng cũng không tác dụng nên ta lập tức đi tìm ngươi!"
Lãng Tinh Thần gật gật đầu biểu tình nghiêm túc đi một vòng tới trước mặt dì Ngô, chỉ thấy hai mắt dì nhắm nghiền nhưng khoé môi lại cong đến quỷ dị.
Tựa như không cần thị giác cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, một tờ lại một tờ truyền đơn bị dì bỏ vào thau lửa, ánh lửa chập chờn phản chiếu lên nếp nhăn sâu trên mặt dì Ngô, trong hoàn cảnh an tĩnh càng đặc biệt dọa người
"Xảy ra chuyện gì đây?" Lãng Tinh Thần cũng không rõ.
"Ta không biết!"
Trong lúc hai người còn không rõ dì Ngô rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì dì Ngô đã đốt xong sấp truyền đơn trong tay....dì Ngô cầm lên thau đồng đang nóng, Lãng Tinh Thần nghe được tiếng xèo xèo rõ ràng là thau đồng làm bỏng tay dì Ngô nhưng bà lại không hề hay biết, cầm thau đồng đi tới cửa sổ...
"Mẹ! Mẹ mau tỉnh lại!"
"Dì Ngô?!"
Dì Ngô bưng thau đồng tới mép giường, dưới cái nhìn chăm chú của anh Trương và Lãng Tinh Thần, dùng thau đồng làm bật lửa đốt rèm cửa sổ....
"Phụt" một tiếng ngọn lửa trong nháy mắt nhảy cao, Lãng Tinh Thần nhìn thấy huyết quang trên đỉnh đầu của dì Ngô cũng giống như ngọn lửa, điên cuồng lắc lư.
"Không xong rồi!" Lãng Tinh Thần thầm kêu một tiếng, giây tiếp theo không chút do dự nhập vào thân thể dì Ngô, sau khi tiến vào thân thể dì Ngô Lãng Tinh Thần lơ mơ nhìn thấy thân ảnh của dì bị người trói trên cọc gỗ, phong bế ngũ quan, xung quanh cọc gỗ là liệt hoả hừng hực không ngừng!
Lãng Tinh Thần mắng thầm một tiếng, ngọn lửa này vô cùng tà môn, đến cả hồn thể như cô còn phải kiêng ba phần, Lãng Tinh Thần từ bỏ ý nghĩ đánh thức dì Ngô, cường ngạnh chiếm cứ quyền khống chế thân thể.
dì Ngô đột nhiên mở mắt, thân thể linh hoạt nhảy ra phía sau tránh lửa sau đó quay người đi tới phòng bếp cầm theo thau nước xối lên bức rèm!
"Phốc" một tiếng, lửa tắt.
Nhưng mà chưa kịp thở phào thì tro tàn của bức màn lại bốc cháy!
"Đ*! Tà môn quái khí!" Lãng Tinh Thần mắng thầm.
....
Căn biệt thự đơn lập nào đó ở khu nhà giàu thành phố Sơn Dương, cửa sổ toàn bộ phóng đều được đóng kín, trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng xanh ở giữa phòng không ngừng loé sáng!
Một người trẻ tuổi thoạt nhìn hơn ba mươi, hắn ở trần, trước ngực và sau lưng là hình xăm phù chú, trên cổ mang dây chuyền có mặt vuông vức, mặt dây chuyền là hình một cô gái Châu Á.
Người đàn ông quỳ trên mặt đất, trước mặt hắn lại là một người đàn ông hơn 50, tóc cột đuôi ngựa, có râu quai nón cũng ở trần, nhưng trên người người đàn ông hơn 50 tuổi này đáng sợ hơn nhiều, ngoại trừ trên mặt, toàn bộ tấc da tấc thịt trên người đều xăm kín phù chú.
Người đàn ông 50 ngồi trước tế đàn, trên tề đàn là một bàn ngũ hành, hoạ tiết trên bàn là rắn, rết, dơi, xà, ếch, vừa đủ năm loại độc vật!
Ở giữa bàn ngũ hành đặt một cái đinh quan tài, trên đinh cột một cái tượng đất, tượng đất bị phong bế ngũ quan, chung quanh là một bãi que diêm đang cháy!
Trên tượng đất dán một lá bùa màu xanh lục, văn tự trên lá bùa là quốc ngữ của nước làng xiềng! Thái Lan!
2
"Phụt" mới tiếng que diêm xung quanh tượng đất đồng loạt tắt lửa, người đàn ông 50 trợn mặt nghi hoặc.
Người quỳ gối vội hỏi: "Sao vậy sư phụ?!"
Người đàn ông 50 nghĩ nghĩ, trả lời bằng Trung ngữ cứng đờ: "Không có gì, có tiểu quỷ phá chuyện thôi"
Nói xong người đàn ông 50 lấy ra một hộp gỗ vừa mở hộp lập tức thấy được một cái đầu lâu hoàn chỉnh, còn có tóc và một bức ảnh.
Mà bức ảnh này chính là người phụ nữ trên mặt dây chuyền của người đàn ông ngoài 30!
Người đàn ông 50 cẩn thận lấy ra mấy sợi tóc trong hợp, dùng que diêm trên bàn đốt cháy tóc sau đó hắn chà tay lên tro tàn, bôi tro lên đầu lâu.
Dùng Thái ngữ niệm một đoạn chú ngữ: "Đi!"
Gió lớn từ hộp gỗ thổi ra, rèm cửa phía tây dao động.
Người đàn ông trẻ tuổi hỏi: "Sư phụ, lần này chuyện nháo rất căng, ngài nhất định phải giúp tôi!"
"Yên tâm, việc nhỏ."
Bên này Lãng Tinh Thần dùng thân thể của dì Ngô gọi cho phòng cháy chữa cháy, sau đó đánh thức tiểu Bảo đang ngủ say, bà cháu hai người cùng lao xuống lầu.
Đêm khuya âm trầm, nơi này phần lớn là người cao tuổi đã về hưu, bọn họ ngủ rất sớm, toàn bộ tiểu khu một mảnh im ắng.
Dì Ngô và tiểu Bảo đứng ở đất trống, phía sau là anh Trương....
"Xoẹt" một tiếng Lãng Tinh Thần rời khỏi thân thể của dì Ngô, Lãng Tinh Thần có chút ngạc nhiên kêu lên một tiếng, cô mới vừa nghĩ tới xuất thể thì đã ra khỏi người dì Ngô, chẳng lẽ thuật hợp thể hết lỗi rồi?
"Mẹ!" Anh Trương hét to một tiếng, dì Ngô lại tiếp tục đi về nhà!
Lãng Tinh Thần bất đắc dĩ lại tiếp tục nhập vào người dì Ngô, lần thứ hai giành quyền khống chế.
Phía sau anh Trương không chút báo trước xuất hiện một bóng hình, váy trắng dài tóc dài rối tung, bụng nhỏ nhô cao, thoạt nhìn như có bầu bảy tám tháng.
Người nọ vẫn luôn cúi đầu, tận đến khi tới phía sau anh Trương mới chậm rãi ngẩng lên, nâng cánh tay, năm ngón tay cong lại thành quỷ trảo duỗi thẳng vào giữa lưng anh Trương!
"Phốc" một tiếng, tay ả xuyên qua lưng anh Trương, anh Trương kêu lên một tiếng cúi đầu nhìn cánh tay trắng nõn xuyên qua ngực mình....
"A Trương!" Lãng Tinh Thần hét một tiếng, anh Trương lập tức nhảy ra vài bước thoát khỏi quỷ trảo.
Trước ngực xuất hiện cái lỗ lớn, Lãng Tinh Thần cảm thấy nếu mình còn tim thì chắc tim mình đã ngừng đập!
Anh Trương che chắn lỗ thủng trước ngực, đau đớn vặn vẹo.
"Ngươi không sao chứ?" Lãng Tinh Thần khống chế thân thể dì Ngô đi tới.
Hách Giải Phóng từng nói với Lãng Tinh Thần, cho dù quỷ hồn không bị đồ vật dương gian làm cho bị thương nhưng quỷ hồn cũng sẽ chết, người chết thì quỷ, quỷ chết thành tinh, thời gian tồn tại của tinh rất ngắn, tiêu sái một đoạn thời gian thôi thì sẽ hồn phi phách tán, Đại La Thần Tiên cũng không cứu được!