Du Hồn Tiểu Thư

Chương 26





Sáng thứ hai, Lãng Tinh Thần đưa Tô Mạt Mạt đến cửa luật sở: "Vào đi, tôi đi xem chú dì và tiểu Vũ một chút." Lãng Tinh Thần đã hứa với Tô Mạt Mạt là mỗi ngày sẽ đi nhìn vận khí trên đỉnh đầu của người nhà nàng và bảo đảm an toàn cho bọn họ.

"Ừm, trên đường cẩn thận nha."

"Biết mà."

Tô Mạt Mạt nhìn Lãng Tinh Thần bay xuyên qua đám người trên đường, một mình lên lầu, vừa đến văn phòng thì bị luật sư Lý Minh Nghĩa kêu vào văn phòng của hắn.

"Lý luật sư."

"Ngồi đi."

"Cám ơn."

Tô Mạt Mạt ngồi đối diện Lý Minh Nghĩa, đối phương không vội mở miệng mà cười cười nâng gọng kính vàng.

Tô Mạt Mạt theo thói quen ở trong lòng truyền âm với Lãng Tinh Thần, hỏi tại sao mới sáng sớm Lý Minh Nghĩa đã tìm đến nàng, sau đó mới nhớ ra người kia không có ở đây.

Là một người bình thường, không biết tâm tư của người khác là chuyện rất bình thường, thế nhưng Tô Mạt Mạt lúc này lại cảm thấy không quen.

Tô Mạt Mạt không thích cùng người khác phái ở chung một chỗ, cảm xúc khẩn trương bành trướng trong lòng, trước đây cũng không phải chưa từng đơn độc ở một chỗ với luật sư Lý Minh Nghĩa, chỉ là lúc đó luôn luôn có Lãng Tinh Thần ở bên cạnh nàng.

Không phải là tác dụng phụ của bàn tay vàng đâu ha? Tô Mạt Mạt thầm nghĩ.

"Tiểu Tô, có chuyện muốn hỏi cô một chút."

"Ngài hỏi đi!"

"Chị Ngô đến luật sở hai lần đều là cô tiếp đón, lần đầu tiên là tôi cử cô đi, nghe nói lần thứ hai chị Ngô đến cũng là cô đến tiếp?"

"Vâng, đúng vậy."


"Vì chuyện gì?"

"Dì Ngô nhờ tôi tính xem nếu án tử của con trai dì ấy có thể lật lại thì nhà bọn họ có thể được quốc gia bồi thường bao nhiêu."

"Chỉ như vậy?"

"Vâng, chỉ có vậy thôi, lần trước dì Ngô ngồi không tới mười phút, nếu ngài không tin ..."

Lý Minh Nghĩa vẫy vẫy tay: "cô đừng hiểu lầm, tôi không phải hoài nghi cái gì, nhưng nghe cô nói như vậy thì tôi có thể hiểu đại khái rồi."

"Xảy ra chuyện gì sao luật sư Lý?"

"Tiểu Tô, nếu cô có thời gian thì thử đọc tin tức nhật báo đi, chị Ngô lên đầu đề tuần báo Sơn Dương rồi."

"Hả?"

....

Rời khỏi văn phòng Lý Minh Nghĩa, Tô Mạt Mạt trở lại bàn làm việc lập tức mở ra máy tính tìm tin tức.

Như Lý Minh Nghĩa đã nói: dì Ngô thật sự lên đầu đề báo thành phố Sơn Dương, bà ở trước toà án giăng một một cái khẩu hiệu chữ đen nền trắng, trên đó viết: Tìm nhân chính mục kích án tử mười lăm năm trước 

Phía dưới còn viết một đoạn nói về vụ án của anh Trương, dòng chữ cuối cùng được viết bằng màu đỏ thẫm: Tôi năm nay 78 tuổi, sau khi tôi chết thì không còn ai có khả năng lật lại vụ án này nữa, tôi nguyện nhường lại nhà cửa, của cải hoặc một nửa tiền bồi thường của quốc gia hậu tạ cho nhân chứng mục kích.

Phía dưới tin tức còn có ảnh chụp và một đoạn video, Tô Mạt Mạt click mở video, nhìn thấy dì Ngô mái tóc bạc trắng đứng dưới ánh mắt trời mùa hè chói chang, giữ chặt mỗi một người đi qua đường phát truyền đơn cho họ, hơn nữa bà còn thỉnh cầu chủ tiệm của mấy cửa hàng buôn bán ở gần đó dán truyền đơn ở bên ngoài cửa hàng, có người đồng ý giúp đỡ, cũng có người muốn từ chối, mỗi lần bị từ chối dì Ngô đều lấy tiền trong khăn tay cẩn thận đưa cho chủ tiệm...

Đoạn video  này là từ một văn phòng truyền thông nhỏ đưa lên, nội dung quay chụp rất rõ ràng lại tỉ mỉ,  nhìn nhìn một chút Tô Mạt Mạt cũng thấy mắt ướt ướt.

Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, một vụ án xưa mười lăm năm, cho dù cả thế giới đều đã nhận định chân tướng của sự thật là như vậy, nhưng dì Ngô trước sau chưa từng từ bỏ.


Tô Mạt Mạt không khỏi liên tưởng đến chính mình, nếu mình và anh Trương đổi vị trí cho nhau, cha mẹ của mình chắc chắn cũng sẽ như vậy.

Tìm được chứng cứ , trợ giúp dì Ngô lật lại vụ án đem hung thủ ra trước công lý, rửa sạch hàm oan cho anh Trương, ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt.

Tô Mạt Mạt mặc kệ sau lưng án tử này có bao nhiêu kẻ độc thủ, cũng mặc kệ thế lực bọn họ có bao nhiêu cường ngạnh, nàng tin tưởng chính nghĩa sẽ không mất đi.

Không giống với mười lăm năm trước, thông tin bây giờ rất dồi dào, người dân sẽ không dễ bị khống chế hay che mắt, hơn nữa hình tượng của dì Ngô rất dễ được người dân thương cảm, video vừa được tung lên mới mấy tiếng đã được đưa lên đầu đề toà báo Sơn Dương, hơn 48 tiếng vẫn chưa  có dấu hiệu hạ nhiệt.

Tô Mạt Mạt di chuột tới khu bình luận, có không ít dân mạng đưa ra suy đoán của mình, không ít người như bị thám tử Sherlock Holmes nhập, viết ra một đoạn thuyết âm mưu không tưởng tượng nổi!  Còn có người nói, nếu anh Trương thật sự là án oan, họ nguyện ý quyên tiền cho dì Ngô.

Cũng có một ít trang có tick V chia sẻ tin tức này, giống như sẽ thời khắc chú ý tiến triển của vụ án, còn không quên tag những bộ phận liên quan.

Đại đa số bình luận đều là tiếp thêm năng lượng cho đương sự, những bình luận ác ý tỏ vẻ hoài nghi thì cũng bị dân mạng nhấn chìm. 

Tô Mạt Mạt nhìn bình luận, không khỏi cảm khái.

Nàng hận không thể chạy tới bên cạnh dì Ngô, vì chuyện này bỏ ra một phần sức.

Lãng Tinh Thần xuyên qua vách tường dày ở luật sở, xuất hiện phía sau Tô Mạt Mạt: "Nhìn gì mà thất thần đó?"

Nghe được giọng nói của Lãng Tinh Thần, Tô Mạt Mạt hưng phấn nói: "Cô mau xem! Dì Ngô lên báo nè!"

Lãng Tinh Thần đi tới cạnh Tô Mạt Mạt, cẩn thận đọc bình luận.

"Như vậy tốt quá, nhất định có thể tìm được nhân chứng mục kích rồi!"

Phản ứng của Lãng Tinh Thần trái ngược với Tô Mạt Mạt, cô cau mày, giữa mày có thể kẹp chết con ruồi.

"Cô ở yên trong luật sở, đợi tan tầm tôi đến đón về."


"Cô muốn đi đâu?"

"Có chút việc phải giải quyết."

Nói xong Lãng Tinh Thần "xoẹt" một cái xuyên qua vách tường luật sở, rời đi.

Trong lòng Lãng Tinh Thần có chút rối, còn có chút bất an, nếu cô đoán không sau, treo thưởng mời gọi nhân chứng mục kích là ý tưởng của anh Trương.

Dì Ngô lớn tuổi như vậy rất khó nghĩ ra cách này, nếu dì ấy có thể nghĩ đến mặt này thì đã không phải chờ đợi mười lăm năm.

Có lẽ....ngay từ đầu anh Trương cũng không nghĩ ra cách này, là cô và Tô Mạt Mạt đã nhắc nhở hắn!

Đây không phải hiện tượng tốt, đừng quên...trên đỉnh đầu của dì Ngô còn có một mảnh huyết quang xoay vòng, tai hoạ đổ máu có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.

Mây đen trên đỉnh đầu Tô Mạt Mạt mấy ngày nay vẫn chưa tan, lần trước Lãng Tinh Thần nhìn đến dì Ngô thì huyết quang của dì ấy vẫn còn, vì vậy Lãng Tinh Thần luôn trong trạng thái bất an.

Nhìn đến tin tức hôm nay, trong lòng của Lãng Tinh Thần vang lên một âm thanh rất sinh động!

Thử nghĩ, những kẻ thủ ác có thể một tay che trời vào mười lăm năm trước, ngụy tạo chứng cứ, lợi dụng pháp luật hại chết anh Trương, mười lăm năm sau anh Trương cầm đòi nợ lam lệnh trở về, dùng mấy lần ác mộng quấy nhiễu cuộc sống của họ thì họ đã lập tức bố trí phòng thủ, điều này chứng minh  bọn họ chưa bao giờ quên chuyện này.

Dì Ngô đem chuyện này làm rùm beng lên, hung thủ chắc chắn đã biết!

"Đáng chết mà!" Lãng Tinh Thần tăng nhanh tốc độ, giống như một cơn gió đông bay tới chỗ dì Ngô.

Nếu sớm biết chuyện sẽ thành như vậy thì mình đã nói thẳng với hắn về chuyện huyết quang trên đỉnh đầu của dì Ngô, không muốn để hắn lo lắng nên tạo ra mối họa ngầm rồi! 

Nơi dì Ngô đang tuyên truyền là trường học nơi anh Trương đã từng làm việc, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân trường học đã đóng cửa từ lâu, bán lại cho chính phủ bây giờ trở thành một khu xí nghiệp.

Lãng Tinh Thần đáp xuống bên cạnh dì Ngô, bà vừa xong uống một ngụm nước, lại tiếp tục phát truyền đơn.

Không biết là ai cho dì Ngô một cái loa lớn, không ngừng lập lại câu nói anh Trương bị oan.

Bên cạnh là mấy thùng nước suối, một cái ô che nắng và một ít thức ăn, còn có mấy cái máy quay, thoạt nhìn như đang đưa tin tức thời sự.

Bên ngoài cũng có một ít người dân nhiệt tình, đứng một góc xa xa dùng điện thoại quay chụp dì Ngô, người già có chút không quen với máy ảnh bà theo thói quen muốn trốn tránh không muốn đối diện với màn hình, nhưng trên mặt tái nhợt lắm lúc sẽ lộ ra tươi cười hi vọng.


Chỉ là ....

Lãng Tinh Thần cau mày, diện tích huyết quang trên đỉnh đầu dì Ngô còn lớn hơn trước, đáng sợ hơn là: khối quyết quang kia giống như vòi rồng, không ngừng quay cuồng.

Anh Trương vẫn luôn đứng bên cạnh mẹ mình.

"Tiểu Lãng, ngươi tới rồi!" Anh Trương mỉm cười chào hỏi.

Lãng Tinh Thần tối sắm mặt mài, không vui hỏi: "dùng tiền để treo thưởng nhân chứng mục kích là ý của ngươi đúng không?"

Anh Trương sang sảng cười: "Đúng vậy, cũng may có ngươi và bạn ngươi cho ta chủ ý, nếu không..."

"Ngươi lại đây!" Lãng Tinh Thần tức giận kêu.

"Sao vậy?"

Anh Trương đi tới bên cạnh Lãng Tinh Thần, tuy rằng người sống không thể nhìn thấy hai người nhưng Lãng Tinh Thần mới chết không lâu, vẫn còn giữ thói quen lúc sinh thời.

"Ngươi có biết làm vậy là bứt dây động rừng không hả? Rất có khả năng dì Ngô sẽ gặp nguy hiểm!"

"Làm sao có thể? Đang là ban ngày ban mặt mà ..."

Lãng Tinh Thần cười lạnh: "Ngươi quên mình đã chết như thế nào à? Năm đó ngươi tuổi trẻ lực tráng đến chết còn không thể thấy mặt độc thủ sau lưng, người ta chỉ nhấc ngón tay đã có thể xử lý ngươi gọn gàng, dì Ngô năm nay hơn 70 tuổi rồi! Dì ấy chịu nổi những chuyện này sao!?"

"Nhiều người nhìn vào như vậy bọn họ dám sao?" Anh Trương giống như học sinh làm sai, nhu nhu nói.

Lãng Tinh Thần chỉ chỉ đỉnh đầu dì Ngô, quát: "Trước đó sợ ngươi lo lắng nên ta mới không không nói, đỉnh đầu dì Ngô là một mảnh huyết quang xoay vòng, cái đó là biểu hiện của tai hoạ đổ máu, hiện tại thì hay rồi, huyết quang xoay như vòi rồng!  Nếu dì Ngô xảy ra chuyện thì dựa vào ngươi có thể bảo vệ dì ấy sao? Ngươi, ta, Mạt Mạt đều đừng mong tránh khỏi liên can!"

Anh Trương nhìn không thấy gì nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng Lãng Tinh Thần, ậm ừ nói: "Vậy giờ làm sao? Hay ta báo mộng cho bà kêu bà ngày mai đừng đến nữa?"

Lãng Tinh Thần thở dài, đáp: "muộn rồi...dì Ngô đã lên đầu đề tuần báo Sơn Dương rồi, lúc ta biết tin thì tin tức này đã được chia sẻ hơn 3000 lượt, mấy vạn bình luận, ngươi cảm thấy hung thủ bị mù sao?"
~~~~
1

Hôm nay edit đc 1c, nên là up luôn không phải đợi :))~ ngày nào mị siêng đc 1 chương thì ngày đó mọi người sẽ có chương đọc.