Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Du Hành Qua Các Thế Giới

Chương 7: Gặp lại Gwen




Chương 7: Gặp lại Gwen

Chương 7: Gặp lại Gwen

Sau một cuộc chiến nhỏ, cậu nhanh chóng trở về nhà, trở về với căn phòng của cậu, cậu có chút mệt mỏi, muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, nhưng không ngờ lại ngủ th·iếp đi.

Chỉ là mười phút ngủ, và tôi đã có một giấc mơ.

Và tôi mơ về trải nghiệm của kiếp trước, về cảm giác chiến đấu trong tuyệt vọng để dành sự sống rồi để dành lại c·ái c·hết trong sự bị phản bội.

Đây là cái gì? Một cơn ác mộng không thể loại bỏ?! Thật đáng tiếc khi tôi không phải là người sẽ bị ràng buộc bởi quá khứ.

Lắc đầu, anh nhanh chóng thay quần áo, cất bộ đồ chiến đấu đi rồi khoác chiếc áo khoác không thường mặc, đẩy cửa đi xuống lầu.

Sau khi chào dì Mai, anh bước vào màn đêm.

Ánh đèn đường của Queens phản chiếu bóng dáng anh, trải dài trong màn đêm lạnh lẽo, trang nghiêm.



Anh tìm thấy được cửa hàng anh cần tìm và vô đó mua một chai sữa sô cô la. Trên đường về anh không kìm được nhanh chóng lấy ra chai sữa, bật nắp và tu một hơi sạch cả chai sữa. Uống xong, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn, cảm giác khô khan và thiếu năng lượng tạm vơi đi đôi chút. Có lẽ tất cả cũng là do 10 năm tuổi thọ của anh bị rút đi khiến cơ thể anh bị đẩy nhanh sự lão hóa tế bào khiến anh giờ như vậy.

"Thật hiếm khi thấy cậu chọn uống sữa sô cô la ha, Harold" Một giọng nói dịu dàng nhưng đầy vẻ trêu ghẹo phát ra sau lưng Harold.

"Đây không phải lần đầu nên không cần phải ngạc nhiên vậy đâu, Gwen" Harold chậm rãi quay lại và nói.

"Tôi tưởng cậu còn bận rộn với ban nhạc. Tôi không rằng cậu lại còn có thời gian rảnh để đi theo tôi đâu"

Harold ngay lập tức nhận ra Gwen không phải bởi giác quan nhện mà vì cậu đã chú ý tới Gwen lén đi theo cậu từ chỗ cửa hàng đến tận đây. Vậy nên khi Gwen lên tiếng, cậu cũng không có ngạc nhiên lắm.

"Thật ra, tôi luyện tập xong rồi. Chỉ là do bố tôi bận việc nên tôi quyết định ra ngoài mua sandwich cho bữa tối."

"Chỉ một cái sandwich sao? Cậu có chắc là cậu ổn không vậy?" Harold ngạc nhiên vì bữa tối đơn sơ của Gwen.



"Không sao đâu. Tôi quen với nó rồi. Với cả, tôi cũng cần ăn kiêng nữa."

Harold gật nhẹ đầu như một biểu hiện hiểu rõ ý của cô. Cậu liền quay đầu rồi chậm rãi bước đi.

"Này! Đừng có tự nhiên nói vài lời rồi bỏ đi chứ!" Gwen ngạc nhiên khi Harold thản nhiên kết thúc cuộc trò chuyện và rời đi. Cô ấy đang mong muốn ít nhất bọn họ có thể trò chuyện nhiều thêm nữa. Từ sau vụ t·ai n·ạn hồi nhỏ, Harold rất ít khi trò chuyện với Gwen. Có lẽ do tổn thương đó quá nặng khiến mỗi khi cậu gặp Gwen là nhớ tới vụ t·ai n·ạn đó khiến cậu khó có thể có một cuộc trò chuyện thoải mái.

Gwen đuổi kịp Harold rồi chặn cậu lại, cô lườm cậu rồi nói: "Nói gì đi chứ! Sao cậu im lặng vậy?"

Harold định lờ Gwen và tiếp tục đi về, cậu không muốn giao tiếp nhiều với Gwen do lo sợ Virus có khả năng mất kiểm soát và l·ây n·hiễm cho cô ấy, chính lúc Harold định bỏ đi thì bỗng túi quần cậu bỗng rung lên liên tục. Khi cậu lấy ra thì thấy đó là số điện thoại của dì May, cậu ngay lập tức nhấc điện thoại và nghe.

" Harold Parker! Con có biết mấy giờ rồi không? Mọi người vẫn đang chờ con đấy!" Giọng dì May vang lên bên tai Harold, một giọng điệu nghiêm nghị và có vẻ hơi tức giận.

Harold liền ngay lập tức nhìn sang bên đồng hồ, khi thấy rõ đồng hồ trên bảng quảng cáo chỉ 7pm cậu biết rằng cậu đã muộn bữa tối. Cậu liền nhanh chóng giải thích.

"Vậy cậu mải nói chuyện với Gwen và vô tình quên mất thời gian sao?" dì May nghi ngờ Harold. Bình thường cậu rất ít nói chuyện với bất kì ai chứ chưa nói đến Gwen. Hiện tại tự dưng cậu lại đưa ra cái lí do ít khả năng nhất mới khiến dì May nghi ngờ cậu.

Harold ngay lập tức quay sang Gwen với ánh mắt cầu xin cô giúp đỡ vì biết rõ nếu không giải thích kĩ càng thi lúc trở về cậu sẽ bị dì tra hỏi suốt cả tối. Gwen ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa ánh nhìn của cậu rồi mấp máy miệng trước khi chọn giúp đỡ cậu "Cậu nợ tôi một lần"



Sau khi nói xong, Gwen liền tiến đến chỗ điện thoại và trò chuyện với dì May. Tiếng trò chuyện rôm rả vang lên, Harold đứng dựa tường chờ hai quý cô hoàn thành việc trò chuyện. Sau một hồi, Gwen trở lại và đưa trả điện thoại cho Harold với vẻ mặt vui vẻ.

"Xong rồi?" Harold hỏi.

"Ừm!" Gwen đáp lại rồi nắm lấy tay cậu và kéo cậu đi.

Harold ngạc nhiên và nghi hoặc trước hành động của Gwen, nhưng trước khi cậu định hỏi thì Gwen đã lên tiếng: "Tò mò tại sao tôi kéo cậu đi sao?"

Harold gật đầu sau nghi nghe câu hỏi của cô. Cô mỉm cười rồi nói: "Có đứa trẻ nào đó quá nghịch khiến dì May lo lắng nên mới phải thuê tôi đi mang cậu nhóc đó về."

Nghe cô nói, cậu liền hiểu rằng dì May lo cậu lại đi đâu đó giữa chừng rồi bỏ lỡ bữa tối nên mới bảo Gwen bắt cậu về nhà. Một nụ cười bỗng dưng nở trên mặt cậu trong chốc lát rồi biến mất nhưng nó vẫn bị Gwen nhìn thấy rõ ràng, dù sao Gwen cũng là Spiderwoman, các giác quan của cô đều được phóng đại lên gấp nhiều lần, kể cả một con ruồi bay qua cũng thành bộ phim tua chậm trước mắt cô.

Gwen liền cảm thấy ngạc nhiên rồi vui vẻ, đã lâu rồi cô không thấy nụ cười của Harold. Vậy nên hôm nay khi thấy Harold cười liền khiến cô cảm thấy như mình trúng thưởng giải độc đắc vậy. Tận hưởng sự vui sướng xong cô nhớ tói lời dì May liền nhanh chóng kéo Harold về nhà.

Hai người bọn họ đi song song dưới ánh đèn đường của Queens.

(Hết chương)