Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Du Hành Qua Các Thế Giới

Chương 6: Blacklight Virus




Chương 6: Blacklight Virus

Chương 6: Blacklight Virus

Sau buổi học mệt mỏi, Harold trở về nhà và được tiếp đón bởi dì May.

" Ngày hôm nay thế nào, Harold?" Dì May hỏi Harold trong khi bận bịu chuẩn bị cho bữa tối sắp tới.

" Mọi chuyện vẫn ổn thưa dì May. Hôm nay cũng không có gì bất thường xảy ra." Harold trả lời.

" Thật sao?"

" Dì vừa nhận được một tin báo từ trường. Harold Parker. Nói cho dì nghe, có phải con làm thương người khác không."

Bỗng nhiên, dì May dừng việc rồi đi tới trước mặt tôi. Dì đứng đó khoanh tay trước ngực, mắt lườm chằm chằm vô Harold.

Dù cho Harold từng có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, đứng trước uy áp của nhiều sinh vật mạnh mẽ.

Nhưng giờ đây, khi Harold đứng trước áp lực của dì May thì cơ thể cậu bỗng run rẩy. Mồ hôi chảy từng giọt nối nhau trên má cậu. Tâm lí cậu chuyển từ bình tĩnh sang lo lắng, e ngại.

"D-dạ..." Dù có cứng rắn đến đâu, trước mặt dì May, Harold vẫn mềm như đậu hũ. Cậu như một đứa trẻ tinh nghịch bị mẹ bắt tại trận.

Dì May thở dài rồi nói: " Dì rất thất vọng về con Harold. Bạo lực không phải là cách giải quyết vấn đề. Nếu b·ị b·ắt nạt thì con có thể báo giáo viên hoặc trò chuyện với bọn ta. Bọn ta sẽ luôn lắng nghe và cố hết sức giúp đỡ con."

Dì May lặng lẽ nói ra, tuy trên mặt còn cơn tức giận nhưng giờ nó cũng bị vơi đi nhiều. Giờ trên mặt dì chỉ còn lại sự thất vọng và lo lắng mà thôi.

"Vâng thưa dì May" Harold chậm rãi đáp lại.

Dì May thở dài rồi quay lại công việc nấu nướng.

Nhận ra dì May không còn mắng mỏ nữa, Harold liền nhanh chóng chuồn về phòng của mình. Vô phòng và vứt bỏ balo sang 1 bên, Harold ngả người xuống giường trong khi thở phào nhẹ nhõm.

" Haha... Có vẻ như thoát rồi. Có lẽ lần sau nên cẩn thận hơn."

Harold di chuyển về phía tủ quần áo và đẩy ra cánh cửa bí mật đằng sau nó. Một bộ trang phục đang được treo ngay đó. Một chiếc áo khoác dài đuôi én màu đen theo phong cách Gothic, nó là một loại áo khoác dài, có mũ trùm đầu có thể che khuất hoàn toàn nửa mặt trên, thường có chiều dài đến đầu gối hoặc hơn, với phần đuôi én xòe rộng ở phía sau. Áo khoác được làm bằng vải tối màu, đen xen kẽ những đường nét đỏ tía, và có các chi tiết trang trí mang tính gothic, như ren, đinh tán. Bên trong hai ống tay còn được trang bị máy bắn tơ dấu kín.

Ngoài áo khoác ra còn có đôi găng tay da đen tuyền với chức năng bám dính giúp Harold khắc phục bất lợi không có sức mạnh leo tường của Spiderman. Còn có chiếc quần da co dãn siêu tốt giúp Harold dễ dàng di chuyển linh hoạt, trên quần còn dấu 2 con dao găm sắt nhọn như v·ũ k·hí phòng trường hợp bất khả kháng.



Ngắm bộ trang phục do bản thân mình tạo ra khiến Harold vô cùng hài lòng. Tốn mất một đêm để có thể hoàn thiện nó. May mắn thay, có vẻ như tôi cũ cũng có ý định thiết kế một bộ trang phục chiến đấu nên tôi không cần phải kiếm thêm nguyên liệu nữa, Harold thầm nghĩ.

Sau đó, Harold liền nhanh chóng thay đổi trang phục và dọn dẹp để không tạo bằng chứng khiến không ai nghi ngờ rồi mở cửa sổ và nhảy ra ngoài.

Tại Manhattan, thế giới của sự t·ra t·ấn và hủy diệt.

"Cứu! Giúp tôi với!"

Trong đ·ống đ·ổ n·át của thành phố, tiếng kêu cứu của một người phụ nữ đã được nghe thấy.

Harold, người đang ngồi xổm trên nóc khách sạn nhìn xuống nơi hẻm tối, nơi có tiếng kêu cứu thê lương phát ra. Ngay lập tức, anh nhảy xuống khỏi tòa nhà và đu tới nơi có tiếng gọi phát ra.

Một thiếu nữ, loạng choạng bước ra khỏi một con hẻm.

Khi cô nhìn thấy Harold, hy vọng ngay lập tức trỗi dậy trong mắt cô và chạy về phía anh.

"Phốc!"

Người phụ nữ kiệt sức lao vào vòng tay anh ngay lập tức.

"Giúp ta!" Người phụ nữ, với khuôn mặt đầy nước mắt, nói với Peter với giọng run rẩy.

"Rống!"

Trong con hẻm tối tăm, có tiếng gầm rú của thây ma.

Hơn một chục thây ma trông gớm ghiếc lao ra khỏi con hẻm và lao về phía Harold với một tiếng gầm.

"Cái quái gì vậy?!!" Đẩy người phụ nữ ra, anh nhanh chóng lấy ra thanh katana mà anh vừa mua được và vô tư thế chiến đấu.

Ngay lập tức cả đám thây ma lao tới ngay trước mặt và anh bắt đầu vung tay chém liên hoàn vô đám thây ma đó. Tiếng vang của kim loại tạo thành một bản giao hưởng đẫm máu với tiếng la hét của lũ thây ma.

Chỉ trong chốc lát, lũ zombie đều bị xóa sổ và để lại trên mặt đất một vũng máu và xác thịt vương vãi khắp nơi. Sau khi chắc chắn không còn con thây ma nào nữa, Harold thở phào rồi tự lầm bầm.



"Tại sao lại có thây ma ở thế giới Spiderman? Chả nhẽ đại dịch zombie đến sớm vậy sao? Không, thế giới này còn không phải là thế giới zombie, tại sao lại có thể có zombie xuất hiện? Chả nhẽ có ai can thiệp vô sao?"

Đang trầm ngâm suy tư, bỗng hệ thống vang lên cảnh báo

[Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!]

[Phát hiện có sinh vật xâm nhập cơ thể chủ nhân]

[Đề nghị kích hoạt cơ chế phản vệ]

"Hả? Virut lây... AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!" Chưa kịp nói xong, Harold đã cảm giác được cơn đau trong cơ thể mình. Cảm giác có ngàn vết cắn đang ăn mòn bên trong cơ thể. Cơn đau truyền sang khắp các dây thần kinh, lan sang toàn bộ cơ thể.

Harold gục xuống, cố gắng chống đỡ cơn đau, tâm trí anh đang dần bị bào mòn theo thòi gian. Anh sợ nếu không nhanh chóng xử lí thì bản thân cũng sẽ chả khác gì đám thây ma kia.

"KÍCH HOẠT!! NHANH!!!!!" Harold gào lên trong đau đớn. Những mạch máu nổi lên khắp cơ thể cũng cho thấy anh đang chống đỡ một cách chật vật như thế nào.

[Kích hoạt thành công]

[Virus phản kháng mãnh liệt]

[Virus đã thích nghi với cuộc t·ấn c·ông]

[Phòng thủ thất bại]

"Cái quái gì... Virus zombie... mạnh thế sao?" Harold không thể tin tưởng được rằng hệ thống không chống lại nổi virus. Một con virut thích nghi được và tiến hóa? Mợ nó! Sao bên trong bộ truyện không thấy nhắc chút nào về nó vậy??

[Hệ thống đề nghị thu phục virut. Cần hi sinh 10 năm tuổi thọ để trấn áp nó]

"Làm đi!" Harold quả quyết nói. Tuy 10 năm tuổi thọ là rất nhiều nhưng thà mất đi tuổi thọ còn hơn thành thây ma không não bị điều khiển.

[Hệ thống bắt đầu thu phục]

[Hệ thống đang thu phục]

[Hệ thống thu phục thành công]

[Chủ nhân có thể xem bảng trạng thái để biết thêm chi tiết]



Sau một lúc, cuối cùng virus cũng bị thu phục và trấn áp, cơn đau cũng dần biến mất. Harold thở hổn hển trong khi đứng dậy một cách khó khăn. Rồi anh ngay lập tức muốn kiểm tra bảng trạng thái để xem rốt cuộc con virut đấy mạnh như thế nào.

[Bảng trạng thái]

[Harold]

[Khả năng: Siêu sức mạnh, Siêu hồi phục, Tầm nhìn ban đêm, Siêu nhanh nhẹn, Thiên tài kĩ thuật, Siêu giác quan Nhện]

[Kĩ năng đặc biệt: Chưa mở khóa]

[Kí sinh: Blacklight Virus(tạm thời bị thu phục)]

"Blacklight virus? Trong Marvel có loại virus zombie tên như này sao?" Harold cố gắng lục lọi kí ức cũ và tỉm kiếm mọi kí ức liên quan đến virus đặc biệt này.

"Blacklight virus... Blacklight..."

"!!!!!"

"Mẹ nó!!! Blacklight virus từ Prototype!!!!" Harold sau khi biết danh tính con virus đã t·ấn c·ông anh liền ngay lập tức chửi rủa.

Virus Blacklight, hiện được gọi là Virus Mercer, là một tác nhân truyền nhiễm gây đột biến tinh tinh tiến hóa, chỉ có thể sinh sản bên trong tế bào sống của các sinh vật sinh học khác. Nó được Gentek chiết xuất và tổng hợp bằng cách sử dụng mẫu máu của Elizabeth Greene, mẫu máu đã bị nhiễm virus Redlight nhiều năm trước.

Virus Blacklight có khả năng l·ây n·hiễm và đồng hóa các sinh vật khác, tiêu thụ sinh khối của chúng để sinh trưởng và tiến hóa.

Ban cho vật chủ bị nhiễm nhiều khả năng siêu phàm khác nhau, bao gồm biến hình, tái sinh cũng như nâng cao sức mạnh và tốc độ. Vậy nên cũng có thể nói là hy sinh 10 năm cũng không bị lỗ, lấy được thêm một kí sinh sức mạnh. Tuy nhiên, Blacklight còn có khả năng thích ứng cao và không ngừng phát triển nên rất khó ngăn chặn và diệt trừ. Nên nếu không cẩn thận thì toàn bộ Trái Đất có thể bị l·ây n·hiễm và không thể nào ngăn chặn nó lại được.

"Khoan! Vậy thì có khả năng người phụ nữ kia đã bị nhiễm!" Harold ngay lập tức nhìn quanh nhưng đã không còn thấy bóng dáng người phụ nữ nữa.

"C·hết tiệt!" Harold ngay lập tức thả ra các nhện máy mini tìm kiếm tung tích của người phụ nữ đó. Sau đó liền đi theo những con nhện máy.

Trong một con hẻm khác, có một người phụ nữ đang dựa tường trong khi thở hổn hển. Vốn dĩ cô muốn chạy về nhà nhưng nửa đường cô cảm giác thấy cơ thể đau đớn và đành phải dừng lại. Bỗng dưng cô thấy có một bóng đen đu đến nóc tòa nhà đối diện cô.

"Bàng!" Một dòng máu đỏ chảy xuống che lấp tầm nhìn của cô và cùng lúc đó cô đ·ã c·hết.

Một ngọn lửa đã bùng cháy khắp những con hẻm và thiêu đốt sạch sẽ mọi bằng chứng về những gì đã diễn ra suốt buổi tối lặng yên này.

(Hết chương)