Đu Đủ Xanh

Chương 33




Editor: Frenalis

Gia Mộc đang làm việc trong trang trại ở thị trấn, nhưng vẫn gửi một cái hộp gỗ nhỏ khắc hoa cho Tùng Tâm ở thành phố.

Bên trong là một nhánh tùng vàng rực và một bài thơ, viết rằng "Tình nhân oán trách đêm dài, cả đêm trằn trọc nhớ thương".

Tùng Tâm nhìn nét chữ của Gia Mộc, cảm thấy thật lạ khi một người kín đáo như anh lại có thể viết những lời sến súa như vậy.

Cuối tuần, Gia Mộc lái xe vào thành phố. Tùng Tâm cũng phải dạy học buổi tối, mãi đến chín giờ hơn mới về. Anh ngồi bên bàn làm việc đọc "Tả Truyện".

Tùng Tâm tắm xong, ngồi bên cạnh anh, tựa vào bàn.

Gia Mộc giúp cô lau tóc, nói tóc cô còn ướt, trông như một nhành cỏ lan bên dòng suối.

Tùng Tâm nhẹ nhàng hỏi anh: "Câu 'Trịnh Bá đánh bại Đoạn ở đất Yên', giải thích như thế nào?"

Gia Mộc giải thích: "Trịnh vương không đủ rộng lượng để dạy bảo em trai phản nghịch, nên bị giáng xuống làm Trịnh bá."

Tùng Tâm hỏi tiếp: "Mỗi chữ trong sử sách đều có hàm ý à?"

Anh gật đầu: "Đúng vậy, người viết sử không chỉ cần tài năng, mà còn phải cẩn trọng, dồn tâm huyết. Một ngàn năm mới xuất hiện được một người như vậy đã đủ."

Tùng Tâm nói: "Em muốn gặp người đó."

Anh đáp: "Em là một con lợn bảo bối thích ngắm cảnh nhân thế."

Cô cười hỏi: "Em là lợn, vậy anh là gì?"

Anh cười: "Người chăn lợn."

Tùng Tâm "ừm" một tiếng, rồi không nhịn được bật cười.

Gia Mộc chọn một phim tài liệu đủ sắc màu rực rỡ, rủ cô cùng xem.

Đó là những cảnh du lịch tại các hòn đảo nhỏ ở Đông Nam Á, góc nhìn rất mới mẻ. Tùng Tâm lại ngả người trên ghế, Gia Mộc dùng mình làm gối cho cô, nhẹ nhàng xoa trán cô.  Edit: FB Frenalis

Lúc còn nhỏ, cả hai thường ngồi dưới tán cây tùng trên sườn núi, ngắm nhìn những mái nhà, cánh đồng, con sông của vùng quê.

Anh từng cởi áo đồng phục trải trên đám lá tùng, nằm xuống, Tùng Tâm cũng nằm theo. Hai người nhìn vào khuôn mặt nhau, trong sáng vô ngần, rồi lại bàn luận về chuyện con khỉ nhảy ra từ tảng đá.

*****

Ngày thứ Hai, trung tâm huấn luyện được nghỉ, Gia Mộc cũng không vội về thị trấn.

Các viện bảo tàng thường đóng cửa vào ngày này, nhưng triển lãm ngọc Hán ở Tây An thì vẫn mở cửa. Hai người cùng đi xem rất chăm chú, cảm thán rằng các loại ngọc khác trên đời so với ngọc Hán đều trở nên tầm thường.

Tùng Tâm có dự cảm, sớm muộn gì cô cũng sẽ thấy chán ngắm cảnh.

Có lẽ, cô nên sinh một đứa con.

Đứng trước một viên ngọc sừng dê, đột nhiên cô nói với Gia Mộc: "Em không muốn sinh con."

Gia Mộc sững người.

Tùng Tâm không nói thêm gì nữa.

Anh không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói: "Không muốn sinh thì thôi, đợi khi nào em muốn, tự nhiên sẽ có một đứa bé."

Tùng Tâm hỏi: "Tại sao trên đời lại phải có thêm một người giống như em, đọc sách, kiếm tiền, ngắm cảnh, rồi lại kết hôn, sinh con và già đi?"

Tùng Tâm, nhìn bề ngoài có vẻ như được bao quanh bởi mọi thứ tốt đẹp từ bé, nhưng thực ra niềm vui của cô rất ít. Gia Mộc thì ngược lại, bề ngoài chẳng có gì, nhưng lại nhận được nhiều tình thương từ người lớn, và có rất nhiều điều khiến anh vui vẻ từ nhỏ.

Anh nắm lấy tay cô, im lặng không nói gì.

Hai người lại đứng trên những tấm đá phẳng trong sân bảo tàng, nhìn đàn cá bơi qua dòng nước trong vắt chảy dưới chân, tạo nên những gợn sóng lấp lánh.

Tùng Tâm nhìn chăm chú hồi lâu như mất hồn, không nhúc nhích.

Bỗng dưng, Gia Mộc nâng khuôn mặt cô lên, hôn lên môi cô, mãi lâu sau mới rời ra.

Tùng Tâm sực tỉnh, mặt đỏ bừng nói: "Ở đây có camera khắp nơi."

Gia Mộc cười: "Vậy coi như lưu lại kỷ niệm."

Tùng Tâm đỏ mặt hơn nữa vì nụ cười của Gia Mộc, rất ngây ngô nhưng lại rạng rỡ, như thể anh vừa đạt được điều gì.

---------------------------------------