Đu Đủ Xanh

Chương 32




Editor: Frenalis

Cuối năm, Tùng Tâm ngồi tính toán sổ sách. Lợi nhuận từ nhà máy thủy điện, cổ phần ở xưởng sửa xe, hoa hồng từ việc bán phế liệu và cỏ, sau khi trả lại tiền lãi cho bố, cô vẫn kiếm được kha khá.

Dĩ nhiên, so với bố, cô vẫn là đồ đệ.

Bố Tùng Tâm từ những năm trước đã mua vài cổ phần của hợp tác xã tín dụng ở huyện, mỗi năm chia cổ tức 36%, mấy năm gần đây giảm xuống còn khoảng 12% nhưng giá cổ phiếu trong giao dịch tư nhân cũng đã tăng từ ba tệ lên hơn bốn tệ.

Bố cô là một "cáo già", được phụ nữ trẻ săn đón cũng là chuyện bình thường. Ông cũng cần thuốc trợ tim và cây gậy chống, còn người mẹ kế mới đúng là một đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Nhưng Tùng Tâm dần hiểu ra rằng, hôn nhân chỉ là một hợp đồng mà mỗi bên đều tìm kiếm lợi ích. Những tình cảm nồng nàn kia cuối cùng cũng sẽ tan vỡ, chẳng qua là một bên, hoặc cả hai bên đều phá vỡ lời hứa.

Lời hứa thủy chung bị phản bội, lời hứa cùng đồng lòng lại thành phản bội từ bên trong.

Đã như vậy, ai cũng có thể chọn lại, ai cũng có thể tìm kiếm một thỏa thuận tốt hơn.

Bố cô nhận tiền lãi rất vui, không phải vì tiền mà vì ông thích cái cách Tùng Tâm khôn ngoan kiếm lợi khắp nơi, học theo ông rất giỏi.

Bố nói, có ba gian mặt tiền ở một khách sạn trong thành phố, hai tầng đã được trang trí, ông muốn mở một trung tâm gia sư, thuê vài giáo viên, tuyển sinh ở khu vực lân cận, tiền thuê nhà sẽ được tính như cổ phần, Tùng Tâm chỉ cần quản lý là được.

Thực ra, bố cô chỉ muốn mỗi tuần cô về ăn cơm cùng.

Tùng Tâm nghĩ cũng được, ít ra có việc để làm.

Cả nhà ngồi ăn cơm cuối năm, bố hỏi cô có nghĩ ra trò đùa nào mới không.

Tùng Tâm nói: "Ngày xưa có một tướng cướp núi chiếm được Ai Cập cổ, tên là Á Lực."

Bố cô khen cô sáng tạo, Tùng Tâm chỉ hừ nhẹ.

Chị cả Thiếu Nhu và anh hai Gia Lân cười to, từ nhỏ cô đã nghịch ngợm và bướng bỉnh, nhưng càng như vậy lại càng được cưng chiều.

Người mẹ kế không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy bất an. Cô ta biết, đám con của chồng chẳng dễ đối phó, dù đã bước vào cửa nhưng cô ta chỉ nhận được tiền sinh hoạt phí đáng kể, còn chuyện thừa kế thì phải hầu hạ chồng thêm hai mươi năm nữa, ai biết liệu có một người phụ nữ trẻ hơn xuất hiện không.

Tùng Tâm rất thích trung tâm gia sư mà bố cô mở. Chỉ cần dạy vài lớp nhỏ là đủ, trả lương giáo viên xong còn dư dả, nhiệm vụ giảng dạy nhẹ nhàng, có thể phân chia theo các cấp độ: cơ bản, nâng cao, bồi dưỡng, xuất sắc. Phụ huynh cũng hài lòng, tất cả đều vui vẻ.

Những công việc "lợi ích công cộng" như của các trường công lập lại dễ bị người ta coi thường.

Bất kỳ sản phẩm nào khi trở thành công cộng, đều dễ bị người khác chà đạp, đó là quy luật kỳ lạ của lòng người. Edit: FB Frenalis

Cô quyết định mua một căn nhà trong thành phố, ngay cạnh trụ sở cảnh sát. Dù sao cô cũng không làm việc gì xấu, hàng xóm là các chú cảnh sát, khá tốt.

Gia Mộc phát hiện Tùng Tâm đã hoàn toàn độc lập khỏi anh.

Anh giống như con rể ở rể, dọn vào nhà cô.

Tùng Tâm nói: "Chuyện ở quê là chuyện của kiếp trước rồi."

Gia Mộc nói: "Ừm, trong nhà không có ai giặt đồ cho em phải không?"

Tùng Tâm nói: "Em có thể mang đi ra ngoài giặt, không cần anh giặt."

Gia Mộc nói: "Để anh giặt cho nhé?"

Tùng Tâm nói: "Những gì có thể giải quyết bằng tiền thì đừng mắc nợ nhân tình, kể cả bố mẹ hay bạn đời cũng không nên nợ."

Cô ngồi bên bàn ăn, tính toán chi phí phát tờ rơi quảng cáo, còn phải tính tiền thuê nhà và phân bổ chi phí trang trí nữa.

Gia Mộc bắt đầu đau đầu.

*****

Buổi triển lãm thư pháp nhỏ của Gia Mộc diễn ra khá tốt. Không ít nhà sưu tập đã đặt mua, bán được tám phần, điều này đã là rất hiếm hoi.

Anh không dám dùng những thứ xa xỉ như vàng hồng hay bạch kim để lấy lòng Tùng Tâm nữa, chỉ nói: "Thật khó chiều, nhưng lại dễ thỏa mãn."

Tùng Tâm đáp: "Anh làm cho em một lò sưởi ấm chân bằng tre đi."

Gia Mộc liền đồng ý.

Trong mùa đông ẩm ướt và lạnh giá, Tùng Tâm thần kinh tới mức học theo những bà lão nông thôn, ngồi bên bếp than với lò sưởi ấm chân. Đã mua than rồi, cô còn tiện tay nướng cánh gà và hải sản trên ban công.

Nhìn cô có vẻ vui vẻ trở lại, Gia Mộc biết rằng những cơn trầm cảm của cô đã biến mất.

Anh dụ dỗ cô: "Em có muốn về quê đào khoai lang không?"

Hồi nhỏ, Tùng Tâm rất thích ra ruộng khoai lang hoặc ruộng khoai môn sau khi đã thu hoạch xong, tìm những củ khoai nhỏ còn sót lại mà chẳng ai buồn lấy, rồi nướng chín giữa cánh đồng, trải nghiệm cuộc sống của một đứa trẻ lang thang.

Gia Mộc từng ngồi cùng cô bên mép ruộng, thắc mắc: "Ở nhà có cả bao lớn khoai to, sao em lại thích ra đây nướng khoai dại?"

Tùng Tâm nói năng đầy hùng hồn lý lẽ: "Ở đây thì không thể lãng phí."

Cô cũng thích dùng hạt đậu tứ quý đã phơi khô để xâu chuỗi làm vòng đeo tay, đan xen giữa hạt đậu đỏ và hạt hoa đậu, thấy mình thật xinh đẹp. Cô còn tặng một chuỗi vòng cổ đan bằng đậu cho Gia Mộc để thể hiện tình cảm của mình.

Lúc đó anh không hiểu, nhưng có lẽ những năm tháng ngây thơ của tuổi thơ ấy lại gần với vườn địa đàng hơn.

Sau khi trưởng thành, mọi thứ đều phải tính toán, từ đam mê, tiền bạc cho đến thời gian, khiến người ta mất đi sự chân thật và hồn nhiên.

Anh chưa từng gặp ai nhiệt huyết hơn Tùng Tâm.

Gia Mộc lại dỗ dành cô: "Anh vừa trồng hai luống dâu tây, đã bón phân canxi, ngọt lắm."

Tùng Tâm chỉ đáp một tiếng "ừm", rồi nói: "Vậy anh hái một giỏ cho em đi."

Gia Mộc khuyến khích: "Em không muốn tự tay hái sao?"

Cô lắc đầu: "Không muốn."

Gia Mộc lại đau đầu thêm lần nữa. Anh vốn không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, chỉ biết làm theo mọi điều mà Tùng Tâm yêu cầu.

Có lẽ đây cũng là sự trả giá của anh. Suốt gần hai mươi năm cô dành trọn tình cảm cho anh, còn anh ngồi hưởng thụ quá lâu rồi.

---------------------------------------