Dụ Dỗ Hoàng Đế
Nhân lúc Lâm Quân đi ra ngoài có việc, Emily đã kéo một dàn váy cưới vào phòng cô. Những chiếc váy cưới lộng lẫy nhất, xa hoa nhất. Cuộc thi chẳng phải còn chưa kết thúc sao? Mọi người đã vội vàng thế này...
"Emily, anh không thể chờ thêm được sao? Lâm Quân và em vẫn chưa có gì hết. Ba em chưa nói gì về hôn sự với em cả mà...".
"Cô ngốc ơi là cô ngốc! Những thứ này đều là Thái tử bảo anh chuẩn bị cho cô đó. Còn bao nhiêu bộ váy cưới đang chờ chuyển về nữa. Phải cho em mặc thử hết để biết bộ nào đẹp nhất chứ?!".
San San ngồi phịch xuống giường, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
"Em không có hứng đâu, Emily... Có thể đợi ngày hôm khác được không?".
"San San. Không phải cô gái nào khi thấy váy cưới, mắt cũng đều sáng rực lên sao? Em làm sao thế hả?".
Lâm Quân đã từng có quan hệ với rất nhiều cô gái. Tiêu Viễn từng nói có những đợt mỗi ngày là một cô bạn gái khác nhau. Chung đại ca nhìn thấy hết sức ghen tị. Cô thật sự muốn lấy một người đàn ông có sức hút như vậy, đào hoa như vậy sao?
San San mím môi.
"Em... Em không biết nữa. Có lẽ... Lỡ như, Lâm Quân không phải là nửa kia của em thì sao?".
"Bà cô của tôi ơi, giờ em đang nói gì vậy? Thái tử yêu em như vậy, còn có thể khác được sao?".
Lâm Quân chăm sóc cô tỉ mỉ, đối xử với cô tốt thế nào. Người khác đều nhìn ra được. Tiêu Viễn mấy ngày nay có nói ba cô đã yên tâm hơn khi giao cô cho anh. Cánh truyền thông hết lời ca ngợi anh và cô là cặp đôi bước ra từ trong cổ tích, mong chờ đám cưới này sớm diễn ra.
Vậy sao cô cứ luôn cảm thấy bất an thế này?!
"Em...".
"Thôi thì cứ thử thôi. Đã là đám cưới đâu mà em phải lo lắng thế?! Lâm Quân không biết chuyện này mà!".
Emily cuối cùng đã thuyết phục được cô thử váy cưới. Những bộ váy cưới mặc lên rất vừa vặn, ôm khít lấy cơ thể cô. Khác với phong cách hở hang thường ngày mà Emily chọn cho cô, những bộ váy này đều rất thanh lịch, sang trọng, và gợi cảm. San San ban đầu đúng là không có hứng thú, nhưng càng mặc càng chết mê chết mệt.
Chiếc khăn voan gài trên chiếc vương miện nhỏ rũ xuống hay những chiếc vòng nguyệt quế lấp lánh hay những chiếc vòng hoa đều đủ làm mềm trái tim của những người phụ nữ cứng rắn nhất.
"Bộ nào em mặc lên người cũng đều đẹp quá, làm anh muốn lấy chồng luôn rồi!" - Emily ngưỡng mộ - "Hoặc ít ra ông chồng đó phải giàu có như Thái tử của em!".
"San San! Em làm gì trong đó vậy?".
Là Lâm Quân. Cô mới thử có năm, sáu cái váy gì đó, mà anh đã về rồi sao? Về nhanh như vậy làm gì chứ?!
San San vừa mới phát hiện, hoá ra thử váy cưới vui hơn làm đám cưới. Cửa bên đây đã bị cô chốt lại, còn cái cửa thông kia... không có chốt. Khổ sở hết sức!
Cô không muốn anh biết cô đang thử váy cưới.
"Cho chú rể thấy trước thì còn gì là bất ngờ nữa!" - Emily hoang mang.
"Lâm Quân, anh chờ em một chút. Em đang thay đồ!".
"Thế thì càng phải cho anh vào chứ!".
Mấy cô chuyên gia và Emily nghe thấy thế thì bật cười, không quên gấp rút cởi váy cưới đang mặc trên người ra giúp cô.
"Lâm Quân!".
Hình như anh đã chuyển sang vào phòng anh đi qua bằng cửa thông rồi. San San ngốc quá, thế nào ban nãy không biết chạy qua phòng anh chốt cửa phòng anh lại.
Mà sao anh bướng bỉnh thế chứ? Càng không muốn anh vào, anh càng muốn vào?!
Lâm Quân đẩy cửa thông ra, cô đã ở phía bên kia cố gắng chống đỡ.
"San San, em mau bỏ tay ra cho anh vào. Sức em chống lại được anh sao? Rốt cuộc là có chuyện gì mà em khoá cửa vậy chứ? Bình thường em thay đồ vẫn cho anh vào mà! Có chuyện gì vậy chứ?" - Lâm Quân đập đập cửa.
Mấy cô chuyên gia đã gỡ xong khung đỡ ra khỏi chân cô.
"Mấy cô mau núp đi! Giấu cả dàn váy cưới đi luôn!" - San San gấp rút, to giọng - "Lâm Quân, anh chờ một chút đi! Em không sao cả!".
"San San!".
Bọn họ nhanh chóng ôm mấy mẫu váy cưới núp xuống dưới gầm giường của cô.
Lâm Quân chờ mãi, rốt cuộc đã hết kiên nhẫn, đẩy cửa xông vào. San San theo quán tính bật người về đằng sau, lao thẳng vào người Emily. May sao, anh đỡ lấy cô, không thì ngã mất.
Trong phòng cô, có một tên đàn ông ôm lấy cô trong tình trạng còn mỗi bộ nội y ở trong. Thế mà San San không phát giác ra, mãi đến khi cái con người phá cửa xông vào đã đỏ mặt tía tai hết, cô mới ra khỏi lòng của Emily.
"Diệp San San!".
San San lập tức ôm lấy anh.
"Tôi không biết gì hết! Tôi không biết gì hết!" - Emily trông thấy bộ dạng tức tối muốn giết người của Lâm Quân đã vội lẻn ra ngoài.
"Emily vô hại mà!".
Hậu quả bị trút lên đầu cô. Anh cứ hậm hực cả ngày. Động vào lúc nào cũng như sắp bốc hoả.
Đã giải thích rất nhiều lần là Emily chỉ đứng đó để giúp cô thay trang phục thôi mà.
"Vậy sao phải chốt cửa, không cho anh vào?!".
San San bắt đầu phát hiện suy nghĩ của người đàn ông này luôn không trong sáng. Lâm Quân cứ một mực bắt Tiêu Viễn đổi một người thiết kế khác cho cô, chèn thêm câu nhất định phải là phụ nữ.
"Anh biết Emily là vô hại mà! Nghe cái tên thôi đã đủ thấy rồi!".
"Thế thì sao chứ?! Xét về khía cạnh cơ thể, vẻ bề ngoài, khả năng sinh sản, anh ta vẫn được tính là một người đàn ông!".
"Anh nghĩ em là đứa con gái dễ dãi thế sao?".
"Anh tin em nhưng làm sao phải khoá cửa? Hai người đã làm gì trong đó?".
San San im lặng. Cô vẫn muốn giấu anh. Nếu anh biết cô thử váy cưới, anh sẽ nghĩ cô sốt sắng với việc kết hôn lắm, rồi sẽ đôn ngày cưới lên.
Sự im lặng chỉ như dầu đổ vào lửa, càng bùng cháy dữ dội.
"Diệp San San, em làm gì cũng nên chú ý một chút. Kết hôn xong, con đẻ ra không giống anh, anh phải làm thế nào?".
Môi cô mím chặt, hơi run lên. Anh nói xong tự thấy mình quá đáng, định ôm lấy cô xin lỗi, không ngờ cô nói.
"Vậy thì anh không cần phải cưới em nữa!".
"Anh xin lỗi. Anh sai rồi! Em đừng như vậy có được không?".
"Lâm Quân, em có thể cho anh tất cả, nhưng không kết hôn có được không?".
Lâm Quân nghe như sét đánh ngang tai. Thật sự không thể tin được đây là lời của một cô gái. Nếu câu này xuất phát từ miệng của một cô gái khác trước khi anh quen cô, chắc chắn anh sẽ nói rằng: "Tốt, chúng ta hãy cùng đi với nhau đến cùng trời cuối đất!". Những lời này lại do cô nói ra, lồng ngực anh bất giác truyền đến một cảm giác đau nhói. Là anh không đáng tin cậy hay là vì cô không yêu anh để gửi gắm cuộc đời mình cho anh?!
"Anh đừng giận mà... Thật sự, em có thể cho anh tất cả!" - Nói là làm, San San cởi chiếc áo bên ngoài cô ra, sau đó còn định cởi nốt cái áo phía trong.
"Dừng lại đi! Anh không có hứng thú!" - Lâm Quân quay đầu đi.
Từng bước chân nặng nề nện trên sàn gỗ đi lên phòng anh.
Lúc anh cầu hôn cô, cô thật sự cảm thấy hạnh phúc. Thế tại sao khi đứng trước ngưỡng hôn nhân, cô lại cảm thấy hoang mang lo sợ như vậy?
Nếu đó thật sự là anh, cô nên an tâm mới phải chứ? Không... Cô luôn rất an tâm với anh. Cô chỉ sợ anh hối hận, sợ sẽ có một ngày anh chán ngán cô, hoặc sợ chính cô sẽ làm anh ghét bỏ.
Sau hai lần cãi nhau trước, cô vẫn chưa học được bài học gì sao? Phải thẳng thắn với anh!
Những lời đó của cô làm tổn thương anh. Cô cảm thấy lỗi là ở mình. Làm gì có đứa con gái nào không muốn lấy người mình yêu chứ? Anh chắc đang nghĩ cô không yêu anh!
Hé mở cánh cửa gỗ, cô nhìn thấy tấm lưng lớn rắn chắc của anh đang quay lại. Gương mặt đăm chiêu đang hướng ra phía bên ngoài. Tướng đứng vừa ngạo mạn, vừa cô độc đến chua xót. Nhìn anh lúc này, đột nhiên San San thay đổi ý định.
Cô muốn lấy người đàn ông này làm chồng của cô. Không phải vì anh chăm sóc cô tốt thế nào, mà còn là vì cô muốn được ở bên anh, làm cho anh hạnh phúc. Cô chỉ biết nghĩ lỡ như anh không phải là nửa kia của cô, vậy lỡ như anh chính là nửa còn lại mà cô bỏ lỡ anh thì sao? Cô tin vào sự lựa chọn của chính mình, tin vào trái tim mình và tin vào anh sẽ không thay đổi.
Cô ôm chầm lấy anh từ đằng sau, muốn ôm trọn tấm lưng cô độc kia.
"Lúc đó, em và Emily đang ở trong thử váy cưới. Emily nói với em không nên để cho anh thấy vì sẽ mất đi tính bất ngờ, nên tụi em mới... Còn về chuyện kia,... em xin lỗi. Hãy biến em thành cô dâu của anh đi!".
Một khoảnh khắc có thể quyết định cuộc đời bạn, thay đổi tất thảy quan niệm của bạn về mọi thứ. Khoảnh khắc đó có thể khiến bạn tự hào sau này nhưng cũng có thể khiến bạn hối hận. Điều quan trọng là vào chính khoảnh khắc đó, bạn thật sự tin mình đã đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhất!