Dụ Dỗ Hoàng Đế

Chương 32




Biệt thự rộng lớn, tráng lệ vẫn như lúc trước. Mọi sắp đặt đều chẳng thay đổi chút nào! Phòng của cô hình như luôn được lau chùi sạch sẽ, không có dấu tích nào của việc cô vắng mặt mấy tuần qua. Có điều... tủ quần áo trống trơn.

Anh đưa cho cô một chiếc áo sơmi của anh, bảo cô đi tắm rồi mặc vào. Xà phòng của cô anh luôn thủ sẵn rồi!

"Anh... không tắm luôn sao?" - San Sam hỏi - "Vì... đằng nào...".

"Tắm chung anh sẽ không chịu nổi đâu. Mà nếu bây giờ anh đụng vào em, Tiêu Vũ Hy chẳng phải càng căm ghét anh hay sao? Tốt hơn hết là chúng ta tìm cách thuyết phục ba em, em tìm cách tắm nhanh một chút!".

San San gật gật đầu. Cô thật sự rất nhớ nơi này. Căn biệt thự này đã gần như trở thành tổ ấm của riêng hai người bọn họ.

Chiếc áo sơmi của anh rộng thùng thình, dài đến tận đùi giữa của cô. Lâm Quân nhìn cô, ánh mắt có chút kỳ dị.

"Em không mặc gì bên trong à?".

Cô bĩu môi.

"Đều ướt hết cả rồi. Anh mau vào tắm đi!".

Cô đang sấy tóc thì điện thoại rung lên tành tạch. Là ba gọi. Hai con ngươi San San muốn rụng xuống bàn. Không phải ba cô về đúng lúc thế chứ?

Cô tắt máy sấy, ngó nghiêng xem không gian thật sự yên tĩnh mới dám bắt máy.

"Ba!".

"San San, con đang ở đâu? Ba vừa về nhà!".

Thật là...!

"Con... con... Hắt xì!".

"Sao thế?".

Lâm Quân tắm xong từ bao giờ, giật lấy chiếc điện thoại trên tay cô.

"San San đang ở với tôi!".

"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!..." - Cô chơi một mạch hắt xì ba nhát.

Đến anh bây giờ cũng dồn sự chú ý vào người cô.

"San San bị ốm à? Sao lúc nào ở bên cậu, nó cũng xảy ra chuyện thế? Cậu không biết cách chăm sóc nó à?" - Lâm Quân liên tục bị cha vợ giáo huấn bên tai.

"Em không sao chứ?" - Anh nắm lấy cổ tay cô thì thào.

San San lắc đầu. Anh đặt tay lên trán cô, cảm thấy có chút hơi nóng.

"Thế mà đòi làm chồng nó! Thật không biết điều. Nếu cậu quan tâm tốt đến nó, thì tôi không quản chuyện cậu lấy nó. Nhưng lúc nào ở bên cậu cũng đều có chuyện, cậu nói tôi làm sao an tâm?".

"Thật sự xin lỗi! Lần này đúng là tôi không để ý kỹ cho San San".

Tiêu Vũ Hy ở bên đầu dây kia có chút sững sờ. Thằng đó mà có lúc phải nhận lỗi sao?

"Chỉ cần anh cho San San ở bên tôi. Tôi hứa sẽ không để cô ấy chịu bất cứ thiệt thòi nào nữa!".

Lâm Quân nắm chặt tay cô day day. San San tin tưởng anh, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô.

Tiếng thở dài của Tiêu Vũ Hy từ bên kia vọng lại. Tiêu Viễn ở nhà làm gián điệp đã mách hết cho ba anh, chuyện trong mấy tuần qua, Lâm Quân đã uống nhiều thế nào, hứng dao ra sao, hai người bọn họ ngốc thế nào? Rồi anh còn thay mặt cho toàn thể hội nhóm Krystal yêu cầu ba tác hợp cho bọn họ.

"Tạm thời cứ để San San ở lại biệt thự của anh. Mai tôi sẽ sang thăm và mang ít đồ của nó qua!".

Lâm Quân ừ ừ rồi cúp máy, anh ôm chặt lấy San San. Lông mày cuối cùng đã giãn ra. Gương mặt sáng ngời nở ra nụ cười. Anh cúi đầu xuống, muốn hôn cô, nhưng San San lại né tránh nụ hôn của anh.

"Em đang bị bệnh" - Giọng cô khản đặc.

Xem ra bệnh không nhẹ chút nào. Tới giờ thì đến hơi thở của cô đều nóng ran, hô hấp khó khăn. Lâm Quân đã gọi bác sĩ rồi nhưng nhìn cô có chút lo lắng.

"Sức đề kháng của em kém quá!".

San San yếu ớt nhắm mắt lại, vẫn cố thở chậm rãi.

Vậy mà còn nói là không sao? San San thật là ngốc! Anh hối hả sai người đi làm trà gừng nóng lên cho cô uống, trong lúc đó không ngừng xức dầu giữ ấm cho cô.

Thể trạng này, mai mốt mang thai con anh thì phải làm sao chứ?

Phải đến khi bác sĩ đến khám, cho cô uống mấy liều thuốc, mới có dấu hiệu thuyên giảm. Hơi thở bắt đầu đều đặn hơn, sau đó cô chìm luôn vào giấc ngủ, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau dậy, San San đã thấy mình nằm trong vòng tay của anh. cảm giác hạnh phúc là đây, là hằng đêm trước khi nhắm mắt, sáng sớm thức dậy được nhìn thấy nhau. Gương mặt anh như một vầng thái dương nhỏ, ấm áp. Cô rúc vào lòng anh, thật sự rất nhớ những cảm giác này.

San San nên tin tưởng anh một chút mới phải! Nếu không những tuần qua đã không phí phạm như thế, bà Thục Khuê đáng ghét đó, dám lừa cô.

"Lâm Quân, em cấm anh không được đụng đến ai khác ngoài em!".

Anh nghiêm túc gật đầu.

"Em suốt ngày đi chơi với Khưu Dật, không sợ anh tức chết à?!".

"Em với anh ấy chỉ đơn thuần là bạn!" - Cô phản bác.

"Nhìn vào mắt cậu ta mà em dám nói cậu ta coi em là bạn mới là lạ đó! Ngày đó, anh ta và em quen nhau còn gì?!".

"Nhưng người cướp đi nụ hôn đầu của em là anh, người em yêu đầu tiên cũng là anh...".

Lâm Quân nghe tin này có chút bất ngờ. Nhớ lại lần đầu tiên anh cưỡng hôn cô, đúng là có hơi kỳ quặc. Nhưng không sao, nhờ đó mà mới lấy được nụ hôn đầu của cô. Lâm Quân chẳng hiểu sao ý nghĩ độc chiếm cô gái này làm của riêng anh lại làm anh hài lòng đến vậy.

"Em còn mệt không?".

San San lắc lắc đầu.

"Có chút đau họng thôi!".

"Để anh xuống nấu cháo cho em. Đồ của em hôm qua, anh đã nhờ người hong khô rồi, tí nữa mang vào cho em. Em chỉ cần nằm yên ở đó là được!".

San San ngoan ngoãn nghe lời anh. Chợt, cô thấy miếng ngọc thảm hoạ kia nằm ở trên bàn. Anh vẫn còn giữ nó.

Tính nghịch ngợm của San San lại nổi lên. Cô với tay lấy cái điện thoại anh đang sạc trên bàn. Kiểm tra kho ảnh, toàn thấy ảnh của anh và nhóm Krystal đang truỵ lạc, có cả mấy ảnh dìm hàng Tiêu Viễn, có ảnh dìm hàng ba cô.

Ba cô và anh rất thân thiết, nhưng từ lúc cô xuất hiện đã có không ít khúc mắc với nhau. Cô còn tưởng hai người họ giờ thành người một nhà thì phải rất hợp chứ? Nếu thật sự như vậy, chẳng phải anh phải gọi Tiêu Viễn là anh trai sao?

Mở xem tin nhắn của anh, cô đọc thấy tên người gửi không hiểu chút nào. Nhưng dựa vào nội dung và tên man mác, cô có thể đoán ra là tin của gián điệp anh gửi về. Ví dụ như Ss hình như là gián điệp theo dõi cô. Tin nhắn gần đây nhất của anh ta đã khá lâu rồi. Tò mò cô mở ra xem thử, toàn là ảnh cô và Khưu Dật đi chơi với nhau, có cả ảnh hôn nhau nữa. Anh chưa biết cô ăn cắp ngọc tỉ của anh phải không?

San San bặm môi, nếu anh thật sự biết được, có còn yêu cô như bây giờ?

May là trong đây không có ai gửi tin tên là Kd.

"San San!".

Tiêu Viễn làm cô giật bắn mình.

"Em ăn trộm thứ gì à? Sao mà nhìn lén la lén lút thế kia? Bệnh em sao rồi?".

"Anh đi Krystal suốt ngày, có để ý đến em sao?".

"Anh rất để ý đến em đấy. Hôm qua không phải nhờ anh, em và chú mới làm hoà được sao?" - Anh nghênh lên vẻ rất hãnh diện.

"Có chuyện đó?" - Mặt mũi cô nhăn nhó.

"Chính anh mách với lão chú hôm qua em và Khưu Dật đi hẹn hò ở quán chứ còn ai? Em nghĩ lão chú thần thông thế chắc?! Có thể trùng hợp gặp em ở đó!".

"Thế ba đâu?".

"Ba đang ở dưới nhà nói chuyện với lão chú, đuổi anh lên trên này. Ba nói đi công tác, thực chất là đi kiếm mẹ em!".

San San trợn tròn mắt.

"Hình như mẹ em không chịu theo về, bảo là không bao giờ rời khỏi cái đảo đó!".

Tình cảm là vậy. Đúng lúc, đúng người thì mới có thể phát triển được. Mẹ cô đã ở đó quá lâu rồi, đã phải chịu nỗi đau từ cái tình yêu thanh mai trúc mã này quá nhiều rồi. Niềm tin đã tắt, có níu kéo chỉ thêm bận lòng. Cô chỉ muốn mẹ mình được thanh thản.

"Emily đâu?".

Tóc cô đi mưa về đêm qua cứ bết lại, cảm giác rất khó chịu, cần một người xử lý.

"Anh ta đang ở dưới nhà tán tỉnh mấy anh lính gác hoàng gia. Anh có mang hết thú bông ở nhà qua cho em. Có điều sau này em ở lại đây, lỡ ba đi công tác nữa thì anh buồn lắm...".

"Không sao đâu. Em đã bảo anh Lâm Quân chuẩn bị giúp anh một phòng ở đây rồi. Khi nào ba đi vắng, anh cứ qua đây ở với em!".

"À. Hình như ba và lão chú đang bàn chuyện hôn lễ!".

Nhanh như vậy?! Thật ra, ba cô nói cũng đúng. San San còn trẻ, nếu kết hôn và có con ngay bây giờ thì thật thiệt thòi cho cô. Học hành chưa xong, tiền bạc cô cũng chẳng có, nhỡ chẳng may Lâm Quân muốn ly hôn với cô, cô sống sao đây? Quyết định này có quá vội vàng không? Anh và cô mới chỉ bên nhau mấy tháng. Cảm xúc còn rất mới mẻ, biết khi nào chán chê rồi, quăng nhau ra đường còn không kịp ấy chứ?!

San San bắt đầu sợ hãi rồi! Kết hôn sớm như vậy. San San từng mong ngóng một người đàn ông có thể làm chồng cô, nhưng phải quen cô đến hơn chục năm rồi mới cưới, và sẽ thật hãnh diện khoe với các con là ba mẹ đã từng quen nhau như thế đấy...