Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 37






Chap 36:
Tên quản lí thấy Evil đã nốc cạn ly rượu, lão im lặng nhìn hắn, uống nốt ly cuối cùng rồi ẩn bàn đứng dậy, lão thấy được điều gì đó khác lạ trong biểu hiện và hành động của Evil. Điều gì đã khiến Evil ra mặt thay Nhược Phong?! K nhìn theo bóng lão quản lí khuất dần sau hàng cây, anh quay lại nhìn Evil với ánh mắt ngạc nhiên lắm. Di Ngân và Hạ Minh thì nhậm ngùi nuốt cơn giận xuống, bữa tiệc dự kiến đã không như mong muốn.
Nhược Phong ngước nhìn Evil như thể hắn mới làm một chuyện hài hước lắm vậy.
Evil đạt lại cái ly lên bàn ăn, điều quái quỉ nào đó khiến hắn làm rơi chiếc ly xuống đất, mấy mảnh thủy tinh nhanh chóng văng ra, âm thanh vang lên khiến ai cũng hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn Evil.
Hắn cảm nhận được những ngón tay đang run của mình, mùi máu ngờ ngợ ở cuống họng. Mọi thứ đang thường trực ngay tại lúc này, trong cơ thể mình, giống như việc tay hắn mới chạm vào kí ức của ai đó, tồi tệ hơn là điều này còn khủng khiếp hơn việc đó nhiều!
Evil cũng rời bàn ăn, hắn đi mỗi lúc một nhanh, hành động gấp rút đó khiến bất cứ ai có mặt tại đó sinh nghi hoặc. Riêng Hạ Minh, anh mới là người thắc mắc nhiều hơn hẳn, “Hắn ta bị làm sao vậy?”
Evil lên tới cầu thang, nét mặt tái nhợt đi, hắn thấy mọi thứ chao đảo, máu lạnh cuộn lên miệng, tóc tách rơi xuống sàn, cơ thể như đang kiệt quệ sức lực.
Một thứ chất nào đó đã kích thích vào trung ương thần kinh ngoại cảm của hắn, nó khiến cho các cơ quan tự hoạt động mặc dù không chạm vào bất cứ vật thể nào. Evil nghĩ chúng có sẵn trong chai rượu, vậy thì ai đã cố tình làm việc này?

Hạ Minh trở về phòng, không kìm nén được cơn giận, anh lật đổ hết đống hồ sơ trên bàn. Di Ngân vào theo sau, thấy vậy liền lên tiếng ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy?

- Tại sao luôn có người đứng ra giúp nó! – Minh như thét lên: - Hết Phong Hàn giờ lại thêm cả Evil. Em nghĩ đi, làm sao mà chúng ta có thể sống chung một nhà với nó được?
- Evil sao? Anh ta đã làm gì để giúp Nhược Phong?
Minh mệt mỏi ngồi bịch xuống ghế, miệng anh khẽ thở hắt ra một tiếng não nề:
- Vừa rồi anh có lấy một ít PKx trong phòng của em, nếu anh không nhầm thì nó có tác dụng kích thích dây thần kinh ngoại cảm hoạt động quá công suất, sử dụng nhiều có thể sẽ gây tổn thương dây thần kinh. – Minh nhìn Ngân nói tiếp: - Em cũng biết mà, loại thuốc đó không có tác dụng với những người bình thường như chúng ta, vậy nên anh đã trộn nó cùng với rượu.
- Gì cơ?! – Ngân tròn mắt ngạc nhiên: - Vậy là vừa rồi…
Minh nhún vai một cái tỏ vẻ không đến mức ngạc nhiên thế chứ?
- Nhưng cô ta đâu có uống, Evil và Phong Hàn đã đón tiếp từ đầu tới cuối. – Minh kéo Ngân ngồi xuống ngay bên cạnh, giọng thì thào: - Nếu như cô ta mất đi khả năng đó…có phải mọi thứ sẽ khác không!?
Hạ Minh không cười, thay vào đó là cái nhướn mày quái chiêu. Ngân đứng bật dậy, nét mặt hoảng hốt:
- Lẽ ra anh nên hỏi ý kiến em trước chứ! Loại thuốc đó vẫn chưa được kiểm duyệt, chỉ là đồ đang trong thí nhiệm thôi.
* *
Phòng 1:
Evil mò mẫn tìm lọ thuốc trong ngăn tủ, cơn đau đầu khiến cơ thể hắn bị bòn rút hết sưc lực. Evil ôm lấy đầu, mọi vật xung quanh mờ dần trong mắt hắn.
“Rầm”
K cùng lúc bước vào phòng, anh vô cùng hoảng hốt khi thấy Evil ngã xuống sàn.
Đã 2 giờ đồng hồ chôi qua, Evil lúc này mới cựa người ngồi dậy. Mọi cử động đều khiến hắn thấy đau đớn, tình trạng sức khỏe khá tồi tệ.
K tiến lại gần chỗ hắn, vẻ mặt lo lắng hỏi:
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Evil không lên tiếng, hắn xuống giường, ngồi trước máy tính, giọng mệt mỏi:

- Không sao, ra ngoài đi.
- Nếu cần gì thì gọi tôi.
K cúi đầu rồi ra khỏi phòng, Evil nhìn theo bằng ánh mắt lãnh đạm. Nhìn lại vào màn hình máy tính vẫn đang bật. Đầu hắn tuy không còn đau như trước nhưng vẫn chưa thể bình thường hẳn, Evil mở lại nơi lưu trữ đoạn video hồi sáng. Điều kì lạ là nó đã được sửa xong nhưng không hề thấy lưu trong ổ, không những thế đoạn video gốc cũng đã biến mất một cách kì lạ!
* *
Phong Hàn đặt bản thiết kế Akxx lên bàn, người đàn ông trước mặt ngắm nghía một lúc lâu, gật đầu hài lòng.
- Tôi muốn mua bản quyền Akxx. Và tôi cần chắc chắn không ai có thể mua nó từ EL.
- Cũng vì điều đó nên tôi đã đích thân đem nó tới cho ông. – Phong Hàn đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn, nhập mật khẩu khóa, chiếc hộp tự động mở nắp, hắn đẩy chiếc hộp về phía người đàn ông đối diện: - Đây là thứ ông cần!?
Lão ta thả điếu thuốc xuông gạt tàn, hai tay giữ lấy cái hộp nhỏ, miệng lên tiếng trầm trồ:
- Nó chính là điều ta muốn!
“Cạch cạch” Âm thanh đó khiến Phong Hàn chú ý, hắn nhận ra âm thanh đó vang lên từ phía cậu con trai của người đàn ông, cậu nhóc mới đi học về, trên tay là một khối rubic 7x7 làm bằng thủy tinh, từng ô vuông màu được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Hàn thấy thằng nhóc ném balo về phía bà quản gia, cậu nhóc đang bực mình vì không thể điều khiển khối rubic. Hắn khẽ cười, một thằng nhóc không kiên trì.
Tiếng người đàn ông lại thốt lên đầy mãn nguyện đưa Hàn về với công việc chính.
- Tốt lắm, nếu như sức công phá của nó như các người đã nói thì đây quả là một cuộc doanh thương đáng mong chờ! Hahaha.

Lão và hắn đã kí kết xong bản hợp đồng, lão cho người dọn sẵn bàn ăn, gạ lời mời:
- Cậu ở lại dùng bữa.
- Tôi sẽ về để thông báo với EL.
- Ồ…Tôi muỗn được tiếp đãi cậu cho tử tế. – Lão bỗng nảy ra một ý: -Vậy không dùng bữa thì dùng…
Lão bật tay ra hiệu, từ phía cửa phòng thông với phòng khách có 3 người con gái đi ra, ăn mặc vô cùng sexy. Mấy gã cận vệ đứng bên ngoài cũng phải ngoảnh vào, ánh mắt thèm muốn.
Hàn thoáng đầu không hiểu lắm, nhưng rồi hắn vội cười lớn, cũng thật may mắn khi hắn đã quá 18 tuổi rồi.
- Nếu ông đã có lòng thì…- Hàn cười khổ: - Tôi lấy nó được chứ?
Hàn chỉ tay về phía cục rubic mới bị cậu nhóc thảy lên bàn. Không chỉ lão ta mà gần như tất cả những ai có mặt ở đó đều tỏ ra ngạc nhiên trước yêu cầu của Phong Hàn.
* *
To be continue…