Du Côn Và Xã Hội Đen: Cặp Đôi Bá Đạo

Chương 35






Phong Hàn tỉnh dậy sau khi thuốc hết tác dụng, khó nhọc cử động cánh tay, người hắn đang đau đến ê ẩm. Chuyện gì đã xảy ra khi Hàn vào nhà kho? Hắn chỉ nhớ rằng mình đã hít phải một chất khí nào đó và một cơn đau đớn đột ngột ập tới khiến tất cả các cơ trên người Hàn cứng đờ, hắn nghĩ mình đã bị trúng kế của Bis. Nhưng bây giờ, Phong Hàn đang ở trong phòng, vậy còn nó đâu rồi? Nếu như nó rơi vào tay Bane thì phải làm sao?
Hàn xuống giường, hắn lao ra ngoài mà không quan tâm tình trạng của mình bây giờ, Hàn vội mở cửa và chạy ra ngoài, cánh cửa vừa mới mở ra, khuân mặt Hàn trong phút chốc trở nên cứng đờ. Nhược Phong vừa dừng lại trước cửa phòng hắn, trên tay mang một cái khay và một cốc nước ấm đang bốc khói nghi ngút.
Nó nhìn hắn hỏi, nét mặt hơi ngạc nhiên:
- Đi đâu vậy?
Hàn không biết trả lời thế nào chỉ ấp úng, quay mặt đi vào phòng.
- Tôi…xuống ăn sáng…
Nhược Phong đi vào phòng, tiến lại phía bàn đối diện Phong Hàn đặt ly nước ấm xuống, nhìn Hàn thắc mắc:

- Còn cái này thì sao?
Hàn nhìn về phía nó, một bàn ăn đã bày sẵn, vẻ mặt hắn trở nên đầy mơ hồ. Hàn không biết nên trả lời ra sao, vừa rồi vì cuống cuồng lên nên hắn đã vô tình không để ý đến bàn ăn trước mặt, hắn vươn vai một cái, nhìn ra phía phòng tắm, thay đổi chủ đề.
- Phải đánh răng rồi mới ăn sáng chứ. – Hàn lẩm bẩm rồi tiến về phía nhà tắm đóng sầm cửa lại.
Nhược Phong nhìn theo Hàn, có vẻ thuốc vẫn chưa hết tác dụng vậy nên hành động của hắn mới lạ đến vậy.

Evil đã cài đặt xong phần mềm hỗ trợ làm trong suốt vật thể áy tính. Hắn mở lại video từ camera sân sau, nơi mà đã có kẻ nào đó dùng vải đen chắn tầm nhìn. Evil gắn lên đoạn phim ngắn một số công cụ của phần mềm, hắn thao tác nhanh chỉ bằng vài động tác trên bàn phím và công việc cuối cùng là để phần mềm làm nốt những việc còn lại.
Trong khi chờ cho chiếc máy tính hoàn thành việc làm trong suốt mảnh vài đen che mất tầm nhìn của camera, Evil quan sát màn hình định vị, hắn nhận ra thiết bị phát sóng tín hiệu ở ngay phòng 2, đó là tín hiệu của Phong Hàn và cô ta. Hắn nhìn vào 2 chấm xanh trên màn hình thật lâu, đôi mắt sâu thẳm như đang chìm dần vào bóng tối.
Evil chợt nhận được một thông báo từ ai đó, trong lúc đọc thông báo trên điện thoại, tay hắn nhặt 2 chiếc nhẫn đặt trong 2 chiếc hộp nhỏ ở góc bàn rồi tiến dần về phía phòng tắm…
Màn hình máy tính vẫn sáng, một khung thông báo nhỏ cũng vừa kịp hiện lên “Hoàn thành” sau khi Evil quay đi và trên màn hình hiện lên đoạn phim đã được chỉnh sủa xong, trong đêm tối thăm thẳm, nét mặt vuông vức của ai đó xuất hiện sau lớp vải đen đã bị làm mờ…

- Nhập hàng có gặp sự cố gì không? – Hàn lên tiếng hỏi như một người ngoài cuộc, cũng có nghĩa là hắn không hề hay biết gì về việc nó bị tụi Bane cướp hàng.

Hàn đang nghĩ đến việc cố tình làm ngơ đi, hoặc một người nào đó của EL đã đưa hắn về đây lúc hắn bất tỉnh và Nhược Phong không biết việc ấy. Hắn chẳng hề muốn nó biết đến việc hắn đã làm.
- Không, cho đến khi anh xuất hiện thì có.- Nhược Phong bình thản nhìn Hàn đáp
- Không?- Hàn đang ăn cũng phải dừng lại nhìn nó, mặt ngơ ngác: - Vậy mà tôi lại nghĩ cô gặp chuyện gì chứ? Có thông báo trên này mà. – Hàn chỉ chỉ vào màn hình điện thoại, không lẽ thiết bị của hắn hỏng rồi sao?
- Nếu vậy thì cũng có người EL, đâu thất thiết anh phải đến.
- Lô hàng này quan trọng như thế nào cô biết mà. – Hàn cố gắng thanh minh cho hành động của mình: - Tôi cũng chỉ muốn chắc chắn không có chuyện gì xảy ra với chúng thôi.
Nhược Phong lặng im, cũng đúng, công việc của hắn ta là sản xuất vũ khí, nếu không có nguyên liệu thì chẳng phải cũng chẳng cần đến hắn nữa sao? Giây lát sau đó, nó đứng dậy tỏ ý không làm phiền hắn nữa, nó định xuống tầng đi đâu đó, dù sao hôm nay EL cũng sẽ tổ chức tiếc, chúng nó sẽ được nghỉ ngơi một ngày.
Ra đến cửa nó mới chợt nhớ ra việc mình tìm Phong Hàn để làm gì, nó quay lại bàn, đặt lên một vỉ thuốc nhỏ:
- Cái này để giải độc trong cơ.

- Giải độc gì?- Hàn tỉnh bơ
- Tôi đã dùng chất phóng xạ loại nhẹ trong nhà kho, tình hình cấp bách nên không kịp thông báo cho anh.
- Gì cơ?- Hàn sửng sốt: - Tôi còn tưởng…bọn chúng…- Hàn đứng bật dậy, ấp úng
- Xin lỗi. – Nhược Phong lên tiếng đầy khách sáo: - Dù vậy thì tôi cũng đã đưa anh về đây.
Hàn cấm khẩu, hắn đang tự trách mình lẽ ra không nên khơi lại câu chuyện ngu ngốc này.