Dư Âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai

Chương 8




Quầy hàng của Thẩm Tú bận rộn từ sáng sớm suốt cả hai ngày hôm đó.

Hầu như ai cũng mong chờ hai ngày hàng tháng này, có người già thích hội chợ, sáng tinh mơ đã chạy tận mấy dặm đến đây. Hoặc là mấy người phụ nữ cùng xóm vội vã đi từ thôn lên trấn, mua vài bộ quần áo hay chút trái cây rồi quay về, nếu may mắn thì trên đường còn có thể đi nhờ xe người quen.

Cơ man người lẫn xe, nhộn nhịp buôn chuyện không nghỉ ngơi.

Đến khi thị trấn yên tĩnh trở lại, hai ngày họp chợ của thôn Tiểu Lương cuối cùng cũng kết thúc. Điều khác biệt là đường phố đầy túi ni lông và đồ vật hình thù kỳ lạ, giờ là đến lúc nhóm lao công bận bịu.

Mới đầu giờ chiều, Lương Vũ đến số nhà 79 đường Thanh Bình.

Gần đây trên trấn đã thống kê và phân phát số nhà, Dư Thanh thích con số này. Lúc đó cô đang ngồi trên mái nhà lật xem quyển dạy phác thảo cho người mới bắt đầu, Lương Vũ ngồi cạnh đang vẽ. 

“Chị Dư Thanh ơi?” Lương Vũ bỗng ngừng bút.

Cô ngẩng đầu khỏi sách.

“Chừng nào tụi mình mới ra ngoài vẽ vật thực được ạ?” Lương Vũ hỏi xong thì cười.

“Vẽ vật thực?” Dư Thanh nhìn thoáng qua bức tranh của cô bé, nghĩ ngợi một lúc, nói, “Chừng nào cũng được.”

Lương Vũ kinh ngạc che miệng lại.

“Bây giờ thì sao?”

Dư Thanh nhìn đồng hồ: “Được thì được, nhưng mà hơi gấp.”

Cô bé mười bốn tuổi vừa nhắc đến chuyện này thì hào hứng không thôi, xem như chưa từng nghe thấy nửa câu sau, không nghĩ ngợi gì mà kéo cô ra ngoài. Vì chỉ là phác thảo, cả hai chỉ mang theo một tập phác thảo khổ lớn và vài cây bút chì.

Thực ra Dư Thanh cũng muốn ra ngoài.

Lương Vũ dẫn cô đến một nơi gọi là dốc đất dài ở ngoài thị trấn, Dư Thanh đứng trên cao nhìn ra một mảng ruộng xanh mướt đằng xa. Từng bãi ngô rộng lớn hơi cong mình lại vì gió, chim đậu trên cây bên đường kêu ríu rít.

“Chỗ này đẹp đúng không.” Lương Vũ nói, “Lần đầu tiên tới là anh em dẫn tới đó.”

Dư Thanh hơi giật mình, ánh mắt rơi vào khoảng không.

“Chị muốn đi chỗ nào chơi thì cứ hỏi ổng.” Lương Vũ nói, “Tuy ông này học dở, nhưng ổng thực sự là bản đồ sống của Dương Thành.”

Cô hỏi: “Bản đồ sống?”

“Không phải bản đồ bình thường.” Trên mặt Lương Vũ còn lộ ra một nụ cười tự hào, “ ‘Bất cứ’ chỗ nào ổng cũng biết hết.”

Dư Thanh không khỏi bật cười.

Trên thực tế, cả hai cũng không quá khắt khe với việc vẽ cảnh lắm, ngày thường Lương Vũ học vẽ cũng rất tự do. Dù sao bình thường cô cũng chỉ ở nhà, chỉ trừ trường hợp đặc biệt còn không cô bé đều đến học. Thậm chí trong lúc học vẽ, Lương Vũ còn thực sự là hạt dẻ cười.

Hai chị em vừa vẽ vừa chơi đến chạng vạng.

Mặt trời đỏ phía tây dần xuống núi, mây hoàng hôn lên lên xuống xuống phủ kín đường chân trời. Con đường dài giữa những thửa ruộng lấm tấm ánh nắng, bóng và cỏ dại đan xen vào nhau.

Dốc đất dài nằm ngay sau lưng trường cấp ba của trấn.

Lúc về, hai cô phải đi một vòng lớn, Lương Vũ thình lình nảy ra ý định dắt cô đến tầng hầm chỗ Lương Tự đi loanh quanh. Cô bé vui quên cả trời đất, vậy là Dư Thanh cũng đi theo.

Trong trường không có bóng người, gió thổi lá cây bay tứ tung.

Khu nhà tầng hầm đó vẫn hệt như lần trước Dư Thanh nhìn thấy, cát đất vẫn chất đống ở góc tường, có dấu vết bị giẫm lên. Hai cô gái đi xuống cầu thang, đến căn phòng đang bật đèn.

Lương Vũ đẩy cửa phòng ra.

Tiếng guitar và tiếng trống trong phòng học lần lượt dừng lại, Lương Tự ngước mắt lên từ dàn trống. Cô gái mặc áo sơ mi sọc ca rô ngắn tay thận trọng đứng ở cửa, tay ôm quyển tập phác thảo.

Dư Thanh hơi cúi người tỏ ý chào hỏi.

“Sao hai chị em đến đây?” Lương Tự hỏi.

“Rảnh chứ sao.” Lương Vũ kéo cánh tay Dư Thanh, “Mấy anh cứ đàn đi, tụi em tự đi lòng vòng.”

Lý Vị và Trần Bì liếc nhìn nhau, rồi cúi đầu ai lo việc nấy.

Đèn sợi đốt trên trần tỏa sáng, ba chàng trai trở nên nghiêm túc chứ không cợt nhả như ngày thường. Lý Vị cúi đầu nhẹ nhàng gảy đàn guitar, Trần Bì đeo tai nghe khẽ ngâm nga, Lương Tự đang đánh trống, tiết tấu có hơi giống “Lý Hương Lan”. 

Giai điệu trầm thấp man mác buồn.

Đây là lần đầu Dư Thanh tiếp xúc với âm nhạc gần đến vậy, cô ngồi trên sofa nghe họ đàn hát. Cảm giác khác hẳn lần đầu tiên xem họ biểu diễn, phong cách không hề gò bó. Mấy chàng trai như cỏ dại trên đất hoàng thổ, sinh trưởng một cách bất cần và tự do. 

Nghe trong chốc lát, Dư Thanh nhìn đồng hồ.

Trời bên ngoài có lẽ đã tối rồi, đang nghỉ lễ nên chắc chắn trên đường không nhiều người. Ngoài đó có một đoạn đường dài hai bên đường là đất hoang, bây giờ đi qua đó thì rùng cả mình. Dư Thanh và Lương Vũ thì thầm với nhau, cô bé đứng dậy nói hai cô phải về rồi.

“Về chung đi.” Lương Tự đứng dậy từ giàn trống.

Lý Vị và Trần Bì nhìn nhau, cực kỳ nghi ngờ chuyện người này lại về sớm đến thế. Thế nhưng họ luyện cả ngày nay cũng đã mệt, người trước người sau lần lượt ra khỏi tầng hầm.

Ánh trăng đã treo nghiêng ở phía đông.

Dư Thanh và Lương Vũ đi tuốt đằng trước, ba chàng trai đi theo sau. Trần Bì thúc vào vai Lương Tự, trong ánh mắt có ý cười gian xảo.

“Bà con xa thật à?”

Lương Tự liếc cậu bạn một cái, nâng cằm gọi Lương Vũ.

“Mày ngồi xe máy về với tụi nó.” Cậu nói.

Lương Vũ quay đầu lại: “Vậy chị Dư Thanh thì sao?”

“Cô ấy ngồi xe đạp của anh.”

Cậu vừa dứt lời, lưng Dư Thanh cứng đờ. Lương Vũ còn định nói gì đó, Lý Vị thấy vậy thì đi tới kéo tay cô bé nói “Đi thôi”. Đi tới bãi xe, Lý Vị lấy xe máy ra, bóng dáng cả ba nhanh chóng biến mất.

Dư Thanh đứng đằng sau nhìn cậu đẩy xe đạp ra tới. 

Bên đường chỉ có ánh đèn mờ trải dài, cô đi sau lưng cậu. Lương Tự dừng ở cổng, ngồi trên xe quay đầu ra sau nhìn cô, ý bảo cô lên xe ngồi. Dư Thanh nhìn yên sau, rồi nhìn cậu.

“Bây giờ do dự là muộn rồi.” Lương Tự cười.

Dư Thanh mím đôi môi khô khốc, không nói gì. Lương Tự nhíu mày nhìn cô do dự không đi và chần chừ mãi không nói, hôm ở Tây Ninh cô lớn gan lắm mà, bây giờ mỗi cái yên sau cũng không dám lên ngồi.

“Sao vậy?” Cậu hỏi.

Dư Thanh lề mề nói: “Mình không rớt xuống đâu đúng không.”

“Cậu nghĩ gì đấy.” Lương Tự nhướng mày, “Kỹ thuật của tôi tệ vậy à.” 

Dư Thanh: “…”

Thấy cô cứ giậm chân tại chỗ, Lương Tự buồn cười nhìn cô chốc lát.

“Lên đi, tôi đạp chậm chút.” Cậu hất cằm chỉ yên sau.

Dư Thanh hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhấc chân đến gần. Một tay cô ôm tập vẽ phác thảo, một tay nắm yên sau chậm rì ngồi lên. Lương Tự chống một chân trên đất, quay đầu lại thấy cô ngồi xuống rồi mới giẫm bàn đạp đạp xe. 

Cô nắm thật chặt yên sau, thực ra cậu chạy rất vững.

“Trước giờ cậu chưa từng đạp xe?” Cậu vừa đạp vừa hơi nghiêng mặt ra sau.

Con đường nhỏ tĩnh lặng trong đêm, cây cối trên đất hoang hai bên đường xào xạc trong gió. Trên đường không hề có ngọn đèn nào, chỉ có chút ánh sáng ở ngã tư trấn nhỏ đằng xa. Tiếng côn trùng kêu râm ran vang lanh lảnh trong bùn đất.

Cô im lặng một lúc: “Chưa.”

“Chưa từng ngồi luôn?”

Dư Thanh đáp lại hai chữ “Không phải” nhỏ như muỗi kêu, nhưng nghĩ lại thì đúng là lần đầu ngồi yên sau xe đạp của con trai. Từ nhỏ đến lớn, đường đến trường của cô luôn là một tuyến đường quen thuộc. Từ cấp hai đến cấp ba, mấy năm nay luôn là tuyến xe buýt số 4 luôn đông nghịt người. Có lẽ do giọng nói cố ý nói thật thấp đó, Lương Tự bóp thắng xe đạp chậm lại. 

“Nghe Lương Vũ nói cậu muốn học lớp 12 ở đây.”

Dư Thanh nghe vậy thì đáp “Ừm”.

“Nhà cậu ở Tây Ninh mà, trường cấp ba tốt không học mà chạy đến chỗ này làm gì?”

“Chỗ này thì sao?” Dư Thanh phản bác, “Mình thấy tốt hơn Tây Ninh.”

Lương Tự không khỏi cong khóe môi.

Dư Thanh cúi đầu nhìn bánh xe lướt trên đường, mắt vô thức nhìn chân cậu. Chàng trai mặc quần đi biển màu đen, lông chân đen đen dày dày. Cô không khỏi thấy xấu hổ, quay mặt sang một bên. 

“Tốt chỗ nào?” Cậu hỏi.

Dư Thanh cụp mắt nghĩ ngợi, rồi ngẩng đầu nhìn sườn mặt của cậu.

“Chỗ nào cũng tốt.” Cô nói.

Bánh xe lăn từng vòng từng vòng về phía trước, âm thanh kẽo kẹt vọng lại trong đêm đen. Gió thổi qua, Dư Thanh có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cậu, có cả hơi thở ấm áp đó. Hai người nói với nhau câu được câu chăng, Dư Thanh cũng hiếm khi lên tiếng.

Chẳng mấy chốc đã về đến trấn.

Đường đến nhà cô rộng rãi và bằng phẳng, đèn đường sáng trưng. Lương Tự có thể thấy rõ bóng cô đang ngoan ngoãn cúi đầu trên mặt đất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là cái miệng ngậm chặt như vỏ sò.

Đưa cô đến cửa thì cậu đi ngay.

Dư Thanh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng cậu vụt đi như gió vài giây rồi vào nhà. Bà ngoại từ trong nhà bước ra nói đang định đi tìm cô, cô lè lưỡi kéo bà ngoại vào nhà.

Thôn Tiểu Lương lúc này chìm vào yên tĩnh.

Chỉ vài phút Lương Tự đã về đến nhà, cậu đậu xe đạp ngoài sân rồi đi rửa mặt. Trên mặt đất, bóng cây ngô đồng lung lay, Lương Tự thở dài, ánh mắt đờ đẫn một lúc.

Lương Vũ đang đứng ở cửa dưới mái hiên ăn cà chua.

“Đưa chị Dư Thanh về nhà rồi hả?”

Lương Tự đáp “Ừ”, múc một thau nước xối xuống chân mình rồi về phòng. Cậu vừa đi đến cửa phòng, tay đang vén màn lên đột nhiên dừng lại, gọi lại Lương Vũ đang đi về phòng mình.

“Gì đó?” Cô bé hỏi.

“Ngày mai anh đi Dương Thành.” Lương Tự nhướng mày, “Mày đi không?” 

Lương Vũ nghe thấy vậy thì sửng sốt, ông này bình thường đi ra ngoài hầu như chẳng bao giờ dắt theo mình, phải tự mình la lối om sòm, nhờ cả Thẩm Tú giúp mà vẫn không thấy ông anh mình đổi ý định. Nói dễ nghe là sợ cô nhóc cực, nói khó nghe chính là sợ phiền phức.

“Đi…chứ.” Lương Vũ mở tròn hai mắt.

“Vậy được.” Lương Tự nói, “Ngày mai đi đừng có chạy lung tung, mắc công không tìm thấy.”

Nói xong thì cậu vào phòng, nhưng trước khi Lương Vũ đi, cậu lại ló đầu ra lần nữa.

“Đi có việc nên chắc anh không rảnh lo cho mày.” Cậu dừng một lát, “Mày rủ Dư Thanh đi luôn đi.”

Sau đó cửa được đóng lại, bức màn bên ngoài bị gió thổi đong đưa một lúc, rồi cuối cùng cũng bình tĩnh nằm yên. Lương Tự đá dép, nằm thẳng xuống giường, chống tay sau đầu, nhắm mắt lại.

Chốc lát sau, cậu lại chậm rãi mở mắt ra.

Cậu sống ở thị trấn này biết bao năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy có người nói ở đây thứ gì cũng tốt. Nếu là ở trong trường, chỉ tìm đại một người để hỏi, cũng biết không có một ai không muốn bước ra khỏi nơi rừng rú này. 

“Đúng là ngây thơ.” Cậu bật cười.