Edit: Nấm.
Beta: Jen.
Gần 11 giờ sáng, Kim Thị Thị đã trang điểm và làm tóc xong, cô búi tóc gọn ở sau đầu, trên người mặc chiếc váy đỏ kiểu Trung Quốc, tôn lên dáng người tinh tế yểu điệu.
Bên ngoài phòng khách sạn đang rất náo nhiệt, nhóm người Nghiêm Ngộ bọn họ thích xem náo nhiệt liền vây quay căn phòng.
Dựa theo quy định, nghi thức đính hôn là kính trà trưởng bối của hai nhà. - ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Quân Trạch, Kim Mãn Tùng còn có ba mẹ Kim gia ngồi ở sảnh chính. Hai hàng nhân viên phục vụ cầm hai khay, mỗi khay đều đựng chén trà nghi ngút khói.
Tiêu Cận và Kim Thị Thị đứng song song nhau. Anh mặc bộ vest màu đỏ sẫm, được đo may rất tinh xảo, công nghệ sản xuất phức tạp, bộ vest màu đỏ sẫm làm tôn lên làn da trắng của anh.
Nhân viên phục vụ đưa trà cho Tiêu Cận và Kim Thị Thị, hai người kính trà cho bốn vị trưởng bối. Mọi người xung quanh liền vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Tiêu Quân Trạch ở bên cạnh vẫy vẫy tay, một người đàn ông trẻ cầm xấp văn kiện trong tay đưa cho ông.
“Đây là quà gặp mặt đưa cho cháu dâu.” Tiêu Quân Trạch vừa cười vừa đưa văn kiện trong tay cho Kim Thị Thị, “Mở ra xem đi.”
Kim Thị Thị đứng thẳng lưng, cung kính nói lời cảm ơn, hai tay nhận lấy.
Trong túi tài liệu là văn kiện chuyển nhượng cổ phần, Tiêu Quân Trạch tặng 10% cổ phần của tập đoàn dưới tên Kim Thị Thị.
Phải biết rằng đây là giá trị hiện tại của tập đoàn Tiêu Thị, cầm trong tay cổ phần của công ty sẽ được tự do tài chính, 10% cổ phần này cũng có thể khiến cho Kim Thị Thị trở thành top 10 người giàu nhất Dung Thành.
Kim Thị Thị không khỏi mở to hai mắt.
“Cái gì vậy? Tặng cái gì vậy?” Mọi người không khỏi thắc mắc.
Có người tinh mắt nhìn vào nội dung hiệp nghị, đại sảnh liền nổ tung.
“Có phải là do trưởng bối Tiêu gia run tay nên ghi nhầm không??”
“A a a a a a! Tiêu gia còn cần liên hôn nữa hay không, tôi có thể lập tức ly hôn với chồng mình!”
“Tôi đơn phương tuyên bố, sau này Kim Thị Thị chính là bạn thân của tôi!”
Kim Thị Thị có chút do dự nhìn về phía Tiêu Quân Trạch, ông ấy hiền từ cười, “Nhận lấy đi, đây là tâm ý của ông nội.”
“Cảm ơn…… Cảm ơn ông nội.” Cô mím môi, có chút xấu hổ nói.
Tiêu Quân Trạch cười rất vui vẻ.
Lễ gặp mặt của Kim Mãn Tùng so với Tiêu Quân Trạch thì ít hơn, nhưng cũng tính là rất phong phú.
Khu vực phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố Dung Thành là nơi buôn bán của Kim thị, Kim Mãn Tùng đem nơi buôn bán của Kim thị làm quà gặp mặt tặng cho Tiêu Cận.
Chung quanh lại một trận thét chói tai. - ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Kim Phi Phi ghen tị nói với Kim Tư Thần: “Không phải là nói nhà mình có điều kiện không tốt sao, quà tặng của ông cũng quá lớn đi.”
“Biết điều kiện trong nhà không tốt còn đổi xe?” Kim Tư Thần hừ một tiếng, thấp giọng nói: “Thế nào, hối hận rồi? Hối hận cũng chậm rồi. Đổi thành là cô thì ông nội Tiêu cũng không tặng nhiều như vậy!”
Kim Phi Phi tức giận đến trợn tròn mắt, “Dựa vào cái gì?!”
Kim Tư Thần liếc nhìn cô ta một cái, “Bởi vì cô…… Không đáng yêu bằng Thị Thị!”
Kim Phi Thi giậm chân thở phì phù.
Hai bên tặng quà gặp mặt xong, Tiêu Quân Trạch lại nói: “Khoảng thời gian trước ba đã sửa lại biệt thự Thiên Hợp, các con có thể trực tiếp dọn qua đó ở.”
Biệt thự Thiên Hợp là sản nghiệp lúc trước của ba Tiêu Cận, để lại cho Tiêu Cận kết hôn sẽ chuyển tới đó.
Kim Mãn Tùng hiền hòa nói: “Như vậy cũng tốt, tốt nhất một năm sau liền có thể ôm cháu trai.”
Kim Thị Thị: “……”
Tiêu Cận: “……”
Hai người liếc nhìn nhau, rất nhanh liền dời tầm mắt đi.
Tới gần giữa trưa, hai nhà người cùng nhau ăn bữa cơm. Bốn giờ chiều, lễ đính hôn liền bắt đầu.
Lần này, lễ đính hôn mời các doanh nhân nổi tiếng Dung Thành, có đối tác kinh doanh của hai nhà Kim – Tiêu, cũng không thiếu bạn bè tốt của Tiêu Cận và Kim Thị Thị. Bãi cỏ nhân tạo của khách sạn chật kín người.
Trong lúc chờ đợi thì có người xì xào bàn tán, một người phụ nữ mặc lễ phục màu xanh ngọc nói: “Kim gia rốt cuộc cũng được như ý nguyện leo lên được Tiêu gia, thật sự là một bước ngoặt đẹp. Về sau, nhất định sẽ đứng vững trong Dung Thành này.”
Một người trẻ tuổi khác liền nói tiếp: “Nghe nói Kim gia vì muốn liên hôn cùng Tiêu gia, liên tiếp thay đổi ba cô gái, thật là chịu chơi! Có điều cũng có thể tới bước này cũng là đáng giá.”
Người phụ nữ trung niên cảm thán nói: “Có điều cũng thật đau lòng cho bọn trẻ, hôn nhân không tình yêu thì không biết kéo dài được bao lâu.”
Người trẻ tuổi lại nói: “Làm sao bà biết bọn họ không có tình cảm? Hai người này lớn lên thật đẹp, có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm!”
Hai người bước tới chính sảnh, khách khứa hàng phía trước liền nhìn lại. - ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Chỉ thấy Kim Thị Thị thay một chiếc váy lụa trắng, tóc dài cột thành tóc đuôi ngựa, trên đầu đeo mũ sa màu trắng. Chiếc váy được thiết kế cổ chữ V tôn lên cái cổ trắng và dài của cô, giống như một con thiên nga trắng.
Tiêu Cận cũng đổi một bộ vest trắng, hai người đứng đợi ở giàn hoa đối diện sân khấu, một đôi ngọc bích, giống như Kim Đồng Ngọc Nữ.
Dựa theo buổi diễn tập trước đó, Kim Thị Thị sẽ dùng tay khoác lên cánh tay của Tiêu Cận. Cô có chút xấu hổ, vốn tưởng Tiêu Cận sẽ xích gần một chút, không biết có phải anh đã quên hay không, vậy mà anh chẳng có động thái gì.
Kim Thị Thị do dự một chút, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nắm lấy ống tay áo của anh.
Tiêu Cận bây giờ mới nhớ tới đoạn này, thấy Kim Thị Thị chỉ cách xa kéo ống tay áo của anh, không dấu vết mà nhíu nhíu mày.
Hai người cách nhau một khoảng cách, cùng bước lên sân khấu với tư thế rất lạ.
Người phụ nữ trung niên tấm tắc hai tiếng, “Nhìn đi, tôi đã nói hai người họ là liên hôn không có tình cảm mà!”
Khác với bà là người trẻ tuổi chỉ cảm thán nhan sắc của hai người họ.
Nghiêm Ngộ vuốt cằm liên tiếp ba lần: “Cmn, Fuck, A Cận thật chói mắt!”
Hàn Cao Vũ bĩu môi: “Anh là một người đàn ông, không nhìn phụ nữ lại đi nhìn đàn ông?!”
“Kim Thị Thị xinh đẹp ai mà không biết? Khác với A Cận, anh ta hằng ngày đều là dáng vẻ của tổng tài bá đạo, hôm nay thay đổi thành dạng này, quả thực rất đẹp và mới mẻ!” Nghiêm Ngộ nhìn khách khứa xung quanh một vòng: “Có dám cược hay không? Tôi đoán là sự chú ý của A Cận sẽ cao hơn Kim Thị Thị?”
Vừa nghe thấy cá cược, đầu của Hàn Cao Vũ liền choáng: “Không cược!!!”
Buổi lễ được tiến hành theo đúng nghi thức, trao đổi nhẫn đính hôn, cùng khách khứa kính rượu. Cẩn thận không để khách khứa nhận ra đôi “Kim Đồng Ngọc Nữ” đang lộ ra vẻ xa cách. Thẳng cho đến khi nghi thức kết thúc, khách khứa đến khách sạn để dự tiệc tối, hai người liền tới phòng thay đồ để đổi trang phục.
Các dãy phòng của khách sạn được xếp ở tầng cao nhất, hai người cùng nhau đi thang máy lên. - ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Thang máy chậm rãi tới tầng mười, ánh đèn nhấp nháy, sau đó thang máy ngừng lại.
“Thị Thị!”
“A Cận!”
Thang máy vừa dừng hai người liền hốt hoảng túm lấy nhau. Nơi này không gian vốn không lớn, khoảng cách của họ rất gần, hơi thở hòa vào nhau, có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên cơ thể đối phương.
Kim Thị Thị hơi ngẩng đầu, ánh đèn nhấp nháy làm cô mơ hồ có thể nhìn thấy Tiêu Cận, cằm của anh có đường nét rõ ràng, gợi cảm lại quyến rũ.
Tiêu Cận hơi ôm eo Kim Thị Thị, đôi mắt cô mang theo tia kinh sợ, chớp chớp mắt nhìn anh. Anh hơi cúi đầu nhìn cần cổ trắng nõn của cô, chiếc váy thiết kế cổ chữ V……
Tiêu Cận hầu kết hơi lăn.
Hai giây sau, ánh đèn sáng lên, thang máy cũng hoạt động lại bình thường.
Kim Thị Thị nhìn chính mình đang nắm lấy tay Tiêu Cận, bên tai không khỏi đỏ lên. Cô vội vàng lùi lại hai bước, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Cái kia…… Thật xin lỗi.”
Tiêu Cận nắm chặt đầu ngón tay, trên tay còn lưu lại độ ấm của cô. Anh lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Kim Thị Thị cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Không có việc gì.”
Thang máy thuận lợi đến tầng cao nhất, hai người trở về phòng của mình.
Tiêu Cận kéo cà vạt đứng ở cửa sổ.
An Trình bưng ly cà phê bước vào, từ xa nhìn thấy Tiêu tổng đang vuốt nhẫn đính hôn trên tay, khóe mắt và đuôi lông mày không giấu được ý cười.
Anh ta đưa cà phê tới, nhẹ giọng nói: “Chúc mừng Tiêu tổng, tính lâu như vậy, rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về.”
Tiêu Cận một bên nhẹ khuấy cà phê một bên xoay người lại, anh nhướng mày nói: “Mỹ nhân dường như không quá tình nguyện, cần phải tiếp tục nỗ lực.”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Phòng đối diện, vài cô gái đã quen biết từ sớm đang đợi trong phòng. Kim Thị Thị bước vào với khuôn mặt ủ rũ, nỗ lực không cho người khác phát hiện vẻ khác thường của cô.
Diệp San kéo ghế ra giúp cô, “Mệt lắm à, mau nghỉ ngơi một chút đi.”
“Cảm ơn San San.” Kim Thị Thị ngồi xuống liền ngậm ống hút, hút một ngụm. Tim cô đập loạn xạ, chuyện trong thang máy không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Diệp San phát hiện Kim Thị Thị và Tiêu Cận lúc đính hôn có phần xa cách, lại nghe được không ít người đang bàn tán về chuyện liên hôn. Cô đau lòng thay Kim Thị Thị, vì thế đùa giỡn nói: “Thị Thị, nếu cậu không yêu Tiêu Cận thì đi theo tớ đi, về sau tớ bán bánh bao nuôi cậu!”
Kim Thị Thị còn chưa hoàn hồn về chuyện trong thang máy, những bong bóng màu hồng trong ngực đều bị nghẹn lại. Nghe thấy Diệp San nói như vậy, những bong bóng màu hồng ấy lại nổi lên.
Cô không kiềm chế được sự kích động trong họng, nhướng mày, giảo hoạt nói: “Ai nói tớ không thích Tiêu Cận?”
Cô thích, cô thật sự rất thích rất thích anh.
**
Tiệc tối diễn ra tới 11 giờ khuya, Tiêu Cận uống không ít rượu, trong người có chút men say.
Tiễn khách bàn cuối cùng xong, hai người nhà Kim – Tiêu đứng trước cửa khách sạn tạm biệt nhau.
Tiêu Quân Trạch dặn dò Tiêu Cận: “Mật mã cửa biệt thự Thiên Hợp là sinh nhật con, các con đêm nay qua đó ở đi! Đợi chút ông kêu tài xế đến đón hai đứa.”
Tiêu Cận không nói gì.
Thẩm Chi Nghi cũng nói: “Thị Thị, mẹ đã mua đồ dưỡng da và quần áo cho con, đã được đưa tới biệt thự Thiên Hợp rồi.”
Tiêu Quân Trạch: “Đúng đúng, có yêu cầu gì thì nói với chúng ta. Thị Thị gần đây sắp tốt nghiệp rồi đúng không, các con vừa mới đính hôn, trước tiên ở nhà một ngày, sau đó lại quay về trường học có được không?”
Kim Thị Thị chân tay luống cuống nhìn về phía Tiêu Cận. Nhưng Tiêu Cận lại chỉ lo nhắm hai mắt lại, một tay xoa cái trán, dáng vẻ có chút không thoải mái.
Kim Thị Thị: “…… Dạ được, ông nội.”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Mọi người rốt cuộc cũng đi về, Kim Thị Thị hít sâu một hơi xoay người lại.
Chỉ ngửi thấy mùi rượu trên người Tiêu Cận, anh nhìn cô cười, “Về nhà đi, vị hôn thê?”