Editor: Nấm.
Beta: Jen.
Tới khi kết thúc bữa tiệc vẫn không thấy bóng dáng của Tiêu Bắc Duyên. Mọi người chia tay ở cửa nhà hàng, Kim Thục Đường định tới phòng làm việc để xem thử.
Đám người dần dần tan đi, Tiêu Bắc Duyên ở đối diện đường đang chậm rãi đi tới, “Đi đâu, tôi đưa em đi?”
Hôm nay Kim Thục Đường không lái xe, đang định gọi taxi. Thấy cô do dự, Tiêu Bắc Duyên nhẹ giọng cười nói: “Em không phải vẫn còn mang thù chứ? Chúng ta dù không tính là bạn bè thì cũng là người quen, tiện đường đưa em về cũng không hại em.”
Kim Thục Đường xấu hổ nhún vai, “Chưa nói tới chuyện anh sẽ hại em, em chỉ sợ chậm trễ công việc của anh!”
Tiêu Bắc Duyên bất đắc dĩ đỡ trán, “Tôi không bận tới mức đấy.”
Hai người lên xe, Kim Thục Đường nói địa chỉ.
Tiêu Bắc Duyên khởi động xe, do dự một chút rồi hỏi: “Chuẩn bị khi nào thì xuất ngoại?”
Kim Thục Đường: “Nhanh thôi, sau khi Thị Thị và Tiêu tổng đính hôn sẽ đi.”
Tiêu Bắc Duyên không nói tiếp, trong xe liền yên tĩnh không tiếng động. Một lúc sau thì phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, người giao cơm đi ngược chiều rồi bị xe tông. Tiêu Bắc Duyên đánh tay lái vòng qua, đốt ngón tay anh trở nên trắng bệch.
Đường này cách khá xa nơi làm việc, trung tâm thành phố hơi kẹt xe. Một lát sau Kim Thục Đường hỏi: “Anh Bắc Duyên, anh bị thương đã đỡ hơn chưa?”
Tiêu Bắc Duyên bớt thời gian nhìn cô một lúc, khóe miệng nhếch lên, “Nếu gần đây không bị đánh nữa thì sẽ hết mau thôi.”
Kim Thục Đường thở dài một hơi, “Anh luôn có vết thương mới và vết thương cũ, khi nào mới có thể khỏi hoàn toàn?! Không nói cái khác, mang vết thương đi làm cũng sẽ trì hoãn thời gian, không phải anh xem việc làm của mình còn quan trọng hơn cả mạng sống chứ!”
Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại, Tiêu Bắc Duyên im lặng một lát, nhướng mày nhìn cô, hỏi: “Em đang quan tâm tôi sao?”
Kim Thục Đường dừng một chút, cười rộ lên, “Cho là vậy đi.”
Cổ họng của Tiêu Bắc Duyên khô khốc, lập tức quay mặt qua chỗ khác.
Đèn đỏ chuyển xanh, Tiêu Bắc Duyên lái xe tiếp. Kim Thục Đường tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ: “Anh không cần lúc nào cũng đối nghịch với chú, người lớn tính tình hay nóng nảy, anh làm theo ý chú ấy một chút thì sẽ không sao đâu.”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
“Dỗ dành ông ấy thì tốt rồi.” Tiêu Bắc Duyên tự giễu mà cười nói, “Nhà của tôi quá phức tạp, em không hiểu nên nói vậy cũng là bình thường.”
Kim Thục Đường vẻ mặt thản nhiên mà nhìn về phía anh, hỏi: “Anh đang nói chuyện vì bị bắt cóc và giết chết sao?”
Xe bỗng nhiên ngừng ở giữa đường, rất nhanh liền nghe thấy giọng nói chửi rủa ở phía sau. Tiêu Bắc Duyên không tin được nhìn Kim Thục Đường, chuyện này lúc trước được giấu rất kỹ, trừ nhà họ Tiêu ra thì không người ngoài nào biết.
Tài xế phía sau tức giận gõ cửa, Tiêu Bắc Duyên gật đầu xin lỗi, lái xe tới ven đường thì ngừng lại.
“Làm sao em biết được chuyện này?” Tiêu Bắc Duyên hỏi.
Kim Thục Đường than nhẹ một tiếng, nhìn thấy anh ta thật sự không nhớ rõ.
“Do chính miệng anh nói cho em.” Cô nhớ lại dáng vẻ của mình khi còn nhỏ gọi anh ta: “Anh trai Bắc Duyên.”
Trong đầu Tiêu Bắc Duyên nổ tung, anh ta nhíu mày khó tin mà hỏi cô: “Em…… Em là…… Mít ướt nhỏ?”
Kim Thục Đường có chút hưng phấn gật đầu, “Anh vậy mà còn nhớ mít ướt nhỏ nhaa!”
Tiêu Bắc Duyên giống như bị người khác tát một cái, đầu óc quay cuồng, anh ta không nghĩ ra nổi, lẩm bẩm nói: “Em có chỗ nào giống mít ướt nhỏ đâu? Em không phải người nhà họ Kim sao?”
Ông nội Tiêu gia đã dọn khỏi số 1 đường Trung Sơn từ lâu, Tiêu Bắc Duyên đi theo ông để sống cùng, gần nhà có rất nhiều đứa trẻ, nhưng anh nhớ rõ không có đứa trẻ nào của nhà họ Kim.
Kim Thục Đường giải thích: “Nói ra thì có khả năng anh sẽ không tin, lúc em sinh ra thì bị người khác ôm nhầm, lúc 6 tuổi thì em được người nhà đón về. Có phải rất huyền huyễn hay không?” Cô cười cười lại nói: “Lúc đó gia đình em cũng không tin lắm, còn cố ý kiểm tra DNA của hai người anh của em, cũng may bọn họ đều là con ruột. Sau thầy bói nói với mẹ em là mộ tổ tiên nhà em có vấn đề, em nhớ rõ là gia đình em đã chuyển mộ tổ tiên của nhà. Về sau bà liền rất tin tưởng, nếu không có chuyện gì thì sẽ bói một quẻ.”
Tiêu Bắc Duyên vẫn không thể tin được, “Cho nên trước 6 tuổi là em ở với gia đình khác?”
Kim Thục Đường: “Đúng rồi, chính là mít ướt nhỏ.”
Ngoài dự đoán của Tiêu Bắc Duyên, “Vậy em…… Vẫn luôn nhớ rõ tôi?”
Kim Thục Đường mím môi, có chút xấu hổ nói: “Bởi vì tên của anh rất êm tai, cho nên em nhớ rất kỹ. Hơn nữa trên đầu anh luôn có hai xoáy, khi còn nhỏ đầu tóc anh luôn rối, anh còn gạt bọn em là do trời sinh anh có vương miện, em còn nhớ rất rõ!”
Cảm xúc của Tiêu Bắc Duyên bây giờ rất rối, anh ta đang nhớ tới mít ướt nhỏ.
Lúc ấy mẹ anh ta vừa mới bị hại không lâu, lúc đó ba anh ta không thể đối mặt với anh ta, mỗi lần thấy anh ta đều nhịn không được mà đánh chửi. Sau đó ông nội liền đưa ông về nhà riêng của mình. Lúc đó anh ta đã hiểu chuyện, anh ta mất đi mẹ, là do chính anh ta hại mẹ mình. Ba không yêu anh ta, ông hận không thể chết cùng mẹ anh ta. Anh ta tự trách lại khổ sở, cả ngày khóa mình ở trong phòng. - ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Sau ông nội lại dẫn một bé gái tới nhà chơi, bé gái đó gõ cửa phòng anh ta, anh ta không để ý tới cô nên cô mỗi ngày đều gõ, gõ mệt rồi cô lại lấy ghế ngồi trước cửa phòng, chủ động nói chuyện với anh ta.
Có một lần Tiêu Bắc Duyên nghe cô nói thật phiền, thở phì phò mở cửa ra. Trong nháy mắt nhìn thấy anh ta, đôi mắt cô bé sáng lên. Cô vụng về từ trong yếm lấy ra một viên kẹo đường. Tiêu Bắc Duyên bực bội, liền cầm viên kẹo đường và đuổi cô bé đi, cô bé đó lại mỉm cười và nói cầm kẹo của cô thì là bạn tốt của cô.
Về sau cô vẫn tới đây như cũ, nói với Tiêu Bắc Duyên rằng ngày hôm qua Nữu Nữu trộm đi chọc chó, lại bị con chó rượt chạy mất một chiếc giày; còn nói đồ ăn dì Tống làm rất ngon, làm cô ăn béo lên một vòng; còn nói Đại Binh ở nhà trẻ cố ý trộm cam cho bọn họ, kết quả khi chia cho bọn họ lại biến thành cái bánh nướng……
Có đôi khi cô nói với giọng điệu kiêu ngạo. Anh ta nghe được mơ hồ, chau mày. Nhưng bởi vì cô thường ngày qua làm bạn nên anh ta đã thoát được bóng ma mất mẹ. Anh xem mít ướt nhỏ là người bạn thân nhất của mình, còn đem bí mật của mình nói cho cô nghe. Tiêu Bắc Duyên vẫn luôn cho rằng nếu không có mít ướt nhỏ, thì anh ta không thể có cuộc sống mới.
Cho nên nhiều năm như vậy, mỗi khi nhắc đến tuổi thơ anh lại nhớ tới cô bé theo sau anh, mềm mại kêu anh là anh trai Bắc Duyên.
Cảm xúc của Tiêu Bắc Duyên lẫn lộn, nhìn Kim Thục Đường bằng ánh mắt mềm mại, anh nhẹ giọng nói, “Không nghĩ tới là em.”
Kim Thục Đường phập phồng, thật sự có dáng vẻ khi còn nhỏ, “Anh ăn kẹo của em, vậy mà lại quên em.” Cô thở dài một hơi, lại nhịn không được cười rộ lên, “Anh Bắc Duyên, anh phải sống thật tốt, chúng ta đều phải sống thật tốt.”
Những lời này chui vào lòng Tiêu Bắc Duyên thật sâu, giống như anh ta đang chào tạm biệt cô vậy. Cô càng đi càng xa, chỉ còn lại anh kẹt trong tuổi thơ đầy bóng tối.
**
Cuối tháng 9, Tiêu Cận và Kim Thị Thị tổ chức tiệc đính hôn ở công viên Quan Hải.
Công viên Quan Hải giáp cảng Dung Thành ở phía đông, phía tây dựa vào điểm tham quan nổi tiếng của Dung Thành là Thái Bảo Sơn, chiếm diện tích khoảng hai mươi héc-ta, gần núi và biển, với phong cảnh tuyệt đẹp. Để cho khách du lịch có trải nghiệm tốt nhất, một khách sạn 5 sao đã được xây dựng trong công viên. Chỉ trong vòng mấy năm, mà khu công viên Xem Hải đã là nơi giải trí nổi tiếng.
Tuy nhiên, có tin đồn rằng bữa tiệc ở đây đều đã được lên kế hoạch từ hai đến ba năm trước. Hai gia đình Kim, Tiêu cũng không kém là bao, bữa tiệc được giải quyết ổn thỏa.
Buổi sáng tám giờ, Kim Thị Thị đang trang điểm trong phòng trang điểm của khách sạn. Cửa phòng bị gõ, trở lý của chuyên môn trang điểm đi mở cửa. - ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Cận mặc bộ vest đen đứng ở cửa, người đàn ông vai rộng chân dài, mặc bộ vest trông rất lịch lãm.
Kim Thị Thị trộm liếc mắt một cái rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, lỗ tai hơi đỏ.
Cô bảo trợ lý và chuyên viên trang điểm đi ăn cơm trước, rồi dẫn Tiêu Cận vào.
Cửa phòng mở rộng, Kim Thị Thị lúng túng hỏi: “Anh tới đây…… Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Tiêu Cận đầy ý cười liếc nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Đến nhìn cô dâu của anh.”
Khuôn mặt của Kim Thị Thị liền đỏ bừng, quay người ngồi xuống trước bàn trang điểm, không ngừng dùng bông dặm phấn lên mặt.
Tiêu Cận nhịn không được bật cười, thấy tai cô đỏ như muốn rỉ máu, vội vàng nghiêm mặt nói: “Anh tới đây muốn hỏi, em có yêu cầu gì hay không?”
Kim Thị Thị: “……” Cô muốn yêu cầu anh đi ra ngoài.
Cô lắc lắc đầu, mím môi nói: “Đều khá tốt, không có yêu cầu gì thêm.”
Tiêu Cận ngồi trên sô pha cách cô không xa, do dự một chút nói: “Đúng rồi, có chuyện muốn nói với em trước.”
Kim Thị Thị khó hiểu.
Tiêu Cận suy tư hỏi: “Em có phải luôn nghĩ anh là đứa trẻ ở Bình Thành, Tiêu Tiêu?”
Kim Thị Thị kinh ngạc hé miệng, “Chẳng lẽ anh không phải?”
Tiêu Cận nói rõ ràng về hiểu lầm của hai người.
“Bắt đầu từ lúc em gọi anh là Tiêu Tiêu,” anh ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng mà nói: “Anh tưởng em gọi tên thân mật của anh, hơn nữa chính xác là anh có đi tới Bình Thành. Sau này anh mới biết chúng ta đã hiểu lầm, nhưng khoảng thời gian trước em đang bận làm luận văn, không tìm được cơ hội thích hợp để giải thích.”
Kim Thị Thị im lặng một lúc lâu, cô vẫn luôn cho rằng Tiêu Cận chính là Tiêu Tiêu, cô còn cảm thấy mình thật may mắn vì người mình thích là bạn thời thơ ấu của mình.
Cô còn cho rằng hai người họ có duyên phận.
Hóa ra là hiểu lầm!
Cô khó có thể chấp nhận được chuyện này.
Tiêu Cận thấy cô không nói lời nào, trầm giọng nói: “Nếu em cho rằng em tưởng anh là Tiêu Tiêu nên mới đính hôn với anh, chúng ta có thể giải trừ hôn ước.”
Kim Thị Thị mờ mịt nhìn anh, ngập ngừng nói: “Không phải.” Cô hít sâu một hơi, đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, “Đầu em có chút choáng, em cần bình tĩnh lại.”
“Anh đã phái người đi tìm Tiêu Tiêu, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, cần chút thời gian.” Ánh mắt Tiêu Cận nặng nề nhìn cô, một lúc sau liền đi ra ngoài.
Kim Thị Thị ngồi trước gương trang điểm hồi lâu.
Tiêu Cận không phải là Tiêu Tiêu……
Hóa ra ngay từ đầu cô đã nhận sai người.
Gió từ cửa sổ thổi vào, mang theo hơi thở của biển, giống như đêm đầu tiên cô và Tiêu Cận gặp nhau.
Kim Thị Thị dùng sức nhắm mắt, đầu óc vô cùng bình tĩnh. - ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Cô có thể tìm không thấy Tiêu Tiêu, nhưng cô vĩnh viễn không thể mất Tiêu Cận.