Editor: Trỏ Mặt Sẹo.Beta: Jen.
Một số hình ảnh mờ ảo hiện lên trong đầu Kim Thị Thị.
Một ngày năm cô bốn tuổi, dì Mộng nói rằng bố mẹ sẽ đưa cô về nhà. Cô vui vẻ khoác lên mình bộ quần áo đẹp nhất, chạy ra cổng sân đợi từ sớm.
Chiếc xe lớn đến đón cô đi từ nhà dì Mộng đến một nơi mà cô không thể nhìn thấy. Mẹ ôm chặt cô vào lòng, còn ba thì trìu mến gọi cô là bé con.
Lúc đó, Kim Thị Thị nghĩ rằng mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới.
Trong vòng chưa đầy một năm, đôi ba mẹ liên tục nói yêu cô đã gửi cô trở lại Bình Thành. Cô từng cho rằng đó là lỗi của mình, cô cho rằng mình không đáng được yêu thương.
Ba mẹ còn thế này, huống chi là những người khác!- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Dưới gầm bàn, các đốt ngón tay của Kim Thị Thị trắng bệch, cả người cô cứng đờ, lồng ngực nghẹn lại.
Cô không chắc liệu có phải Tiêu Cận đã cá cược với ai hoặc xuất phát từ nguyên nhân nào khác nên mới nói như vậy không.
Nhưng cô quá sợ bản thân bị bỏ rơi.
Thay vì đánh mất sau khi giành được, cô thà mình chưa bao giờ có.
Thời gian cứ thế trôi, như thể đã qua một thế kỷ.
Kim Thị Thị bĩu môi, tinh nghịch nói: “Ha! Để chế giễu thủ đoạn nhỏ của em mà anh phải bày ra cả tiết mục tỏ tình hoành tráng thế này à!”
Tiêu Cận cười khổ.
Kể từ khi ba mẹ anh qua đời, thế giới tình cảm của anh trở nên thật trống rỗng. Không còn ai nói yêu anh nữa, anh cũng không bao giờ thể hiện tình cảm, hay sự quyến luyến với người khác nữa. Người luôn toàn năng như chủ tịch Tiêu cũng sẽ luống cuống tay chân như một đứa trẻ khi đối mặt với cảm xúc của mình.
Anh ấy không biết cách thể hiện, chứ đừng nói đến cách đấu tranh để giành lấy nó.
Tiêu Cận ủ rũ cúi đầu để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, “Anh định trêu em một chút mà đã bị em phát hiện rồi,” Anh nhếch môi cười, cố làm cho mình trông bình tĩnh hơn, “Chỉ là đùa thôi, đừng coi là thật. “
Kim Thị Thị thở phào. Đúng là anh đang nói đùa. May mắn thay, cô đã từ chối.
Sự im lặng kéo dài khiến bầu không khí giữa hai người trở nên xấu hổ.
Kim Thị Thị hắng giọng, nói: “Ừm, dạo này em đang bận làm đồ án tốt nghiệp, tạm thời sẽ không đến công ty.”
Tiêu Cận cười dịu dàng, “Ừ, vậy em nhớ xin Đoạn Triết nghỉ.”
Sau khi ra khỏi quán cà phê, Kim Thị Thị chỉ về hướng trường học, nói: “Em còn có việc, em đi trước đây.”
Tiêu Cận gật đầu, “Vậy thì tôi sẽ không tiễn em.”
Hai người trở nên lịch sự và xa lạ, như thể họ mới gặp nhau lần đầu.
Kể từ ngày chia tay ấy, Kim Thị Thị tập trung làm đồ án tốt nghiệp ở trường, công việc của Tiêu Cận dường như còn bận rộn hơn. Hai người cách xa nhau, đều ăn ý không liên lạc gì với nhau.
Sau vài cơn mưa, cuối cùng cái nóng cũng giảm dần, trong không khí mang theo chút mát mẻ.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Bước sang quý 4, để chạy KPI cuối năm, tập đoàn Tiêu thị càng bận rộn hơn.
Các trợ lý phát hiện chủ tịch Tiêu giống như người máy không có cảm xúc. Ngày hôm trước, anh đã bay đến hai thành phố và lúc hạ cánh xuống Dung Thành đã hơn 12 giờ. Tuy nhiên, hôm sau anh vẫn có thể dậy lúc 5 giờ để tham gia hội nghị qua video. Cứ như anh không cần ăn uống, nghỉ ngơi, hay sinh hoạt vậy.
An Trình dường như đã quen với chế độ làm việc nhanh của Tiêu Cận. Thay vì kiệt sức như các đồng nghiệp khác, anh chàng càng đánh càng hăng. Mỗi ngày An Trình đều xuất hiện đầy sức sống, cười khanh khách chào tất cả đồng nghiệp của mình. Dù cả đêm hôm trước mở họp, sáng hôm sau chỉ cần về nhà rửa mặt một cái lại thành trợ lý An vui tươi hớn hở.
Cuối cùng, ngay cả Tiêu Cận cũng không thể hiểu được.
Một ngày nọ vào giờ ăn trưa, An Trình đặt điện thoại xuống, cười tươi hơn hoa loa kèn mới thay trên bàn làm việc.
Tiêu Cận chuyển ánh mắt đang nhìn tài liệu sang anh chàng, một lúc lâu mới hỏi: “Gần đây có chuyện tốt à? Sao anh vui thế?”
An Thành xấu hổ, đỏ mặt nói: “Không có gì đâu.”
Tiêu Cận nhướng mày cười: “Có công ty nào trả lương cao hơn cho anh hả? “
Mặt An Trình từ đỏ chuyển thành xanh, nhanh chóng phủ nhận: “Không, không, cho dù có người mời tôi, tôi cũng sẽ không đi!”
Tất nhiên Tiêu Cận biết anh ta sẽ không đi, cười nhìn anh chàng vội vàng giải thích.
An Trình gãi đầu nói, “Đó là chút việc riêng. Cô gái mà tôi theo đuổi trước đây đã đồng ý làm bạn gái của tôi.”
Tiêu Cận đã nghe nói về cô gái nọ mà An Trình thích. Hai người là bạn học đại học, An Trình yêu thầm người ta 7 năm, lần nào tỏ tình cũng bị từ chối.
“Đã bảy năm trôi qua, ước mơ cuối cùng cũng trở thành hiện thực.” Tiêu Cận nói, “Xin chúc mừng!”
An Trình nói với vẻ mặt hạnh phúc: “Thực ra, tôi đã nghĩ đến việc bỏ cuộc giữa chừng, nhưng cứ nghĩ đến việc cô ấy ở bên người khác, tôi lại cực kì khó chịu. May là tôi không bỏ cuộc nên không sợ muộn bữa ăn ngon! Bây giờ bạn gái chiều tôi lắm, 7 năm của tôi cũng coi như xứng đáng.”
“Cô ấy sẽ ở bên người khác?” Đôi đũa trên tay Tiêu Cận dừng lại, lẩm bẩm lại một câu.
“Ừ,” An Trình tiếp tục: “Sẽ ở bên người khác, kết hôn sinh con với người khác. Từ đó về sau, tôi sẽ không bao giờ gặp cô ấy nữa… Nghĩ đến tôi lại thấy nghẹt thở.”
Tiêu Cận cũng nghẹt thở, đặt hộp cơm trên tay xuống, đứng dậy rời khỏi phòng trà nước.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
**
Cuối cùng Kim Mãn Tùng cũng được xuất viện sau một thời gian dài ở bệnh viện. Kể từ khi nhập viện, ông đã giao hầu hết công việc của công ty cho Kim Tư Thần. Việc đầu tiên ông làm khi xuất viện là ký thông báo chuyển giao toàn bộ quyền quản lý các công việc lớn nhỏ của công ty cho Kim Tư Thần. Ngoài ra, các luật sư và tài chính đã được gọi đến để thanh lý vốn chủ sở hữu và tài sản có trong tay.
Điều này khiến Kim Trọng Hiền cảm thấy bấp bênh.
Dưới gối ông nội Kim có ba người con.
Kim Thục Đường là con gái, bây giờ đang có ý định du học. Cô ấy có thương hiệu quần áo nổi tiếng của riêng mình, nếu trong tương lai cô ấy có thể tìm được một người đàn ông có sức mạnh tương đương để kết hôn thì có thể phát triển vô hạn, vị trí của cô ấy trong nhà họ Kim sẽ không thể đo đạc được.
Anh cả Kim Bá Nguyên có một cậu con trai Kim Tư Thần là đủ rồi, hầu hết tài sản của nhà họ Kim sẽ thuộc về họ.
Nhưng Kim Trọng Hiền chỉ có hai cô con gái, lại không có thực quyền trong công ty. Tương lai, sau khi hai người con gái kết hôn, nếu hai vợ chồng không có đủ của cải, cuộc sống những năm sau này của họ sẽ khó khăn đến mức có thể thấy bằng mắt thường.
Sau khi trở về từ Thanh Giang Sơn Thủy, đã vài ngày rồi Kim Trọng Hiền không thể ngủ ngon. Tối hôm đó, ông ta nói hết những lo lắng của mình cho Thẩm Chi Nghi nghe.
Thẩm Chi Nghi khẽ thở dài nói: “Thật ra số tiền trong tay chúng ta đã đủ để dưỡng lão, nhưng nếu không có đủ tiền tài và địa vị, sau này hai cô con gái lấy chồng sẽ chẳng có gì để dựa vào. Thị Thị thì không sao, từ nhỏ đã sống xa gia đình, tự lập quen rồi. Phi Phi thì khác, từ nhỏ đã bị chúng ta chiều chuộng, em chỉ sợ con bé phải chịu tủi thân.”
Kim Trọng Hiền vỗ mu bàn tay vợ an ủi, chợt ông ta nhớ ra gì đó quay lại nói: “Ôi, hôm qua tôi nghe nói ông cụ nhà họ Tiêu đang định tìm bạn gái cho Tiêu Cận.”
Thẩm Chi Nghi hơi há miệng hỏi: “Ý anh… Là sao?”
Kim Trọng Hiền mỉm cười, “Nhân cách của Tiêu Cận khá tốt, năng lực cũng mạnh, nếu nó để ý Thị Thị hoặc Phi Phi thì thật tốt. Hơn nữa, nhà chúng ta có hôn ước với nhà họ Tiêu. Nếu có thể liên hôn với Tiêu Cận, nhà họ Kim chúng ta cũng sẽ có hậu thuẫn. Vậy thì bố anh cũng sẽ thích chúng ta. Sau này ông ấy cũng không giao hết tài sản cho gia đình anh cả nữa.”
Thẩm Chi Nghi gật đầu, nếu trước đây bà phản đối con gái mình liên hôn với Tiêu Bắc Duyên, thì đổi thành Tiêu Cận bà ủng hộ nghìn lần. =)))
Không đề cập đến những cái khác, Tiêu Cận còn trẻ và đầy triển vọng, không ai sánh kịp trong vòng tròn ở Dung Thành.
Bà suy nghĩ một lúc rồi hỏi chồng: “Anh nghe ai nói vậy, tin này có chính xác không?”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Kim Trọng Hiền gật đầu, “Chắc là đúng, hôm qua có một bữa tiệc, lúc chủ tịch Nghiêm uống say đã khẽ nói với anh. Con trai Nghiêm Ngộ của ông ta khá thân với Tiêu Cận, có lẽ Nghiêm Ngộ nói cho ông ta nghe.”
Thẩm Tri Từ không khỏi bật cười, “Nếu là như vậy thì thật tuyệt.”
**
Hôm nay, ông cụ nhà họ Tiêu tự mình gọi cho Tiêu Cận, bảo anh hôm nào rảnh thì về một chuyến.
Tiêu Cận lùi hai cuộc họp vào ngày hôm sau xuống, quay về số 1 đường Trung Sơn trước.
Tiêu Quân Trạch hỏi: “Vết thương của chú tư cháu thế nào rồi?”
Tiêu Cận thành thật trả lời, “Khá ổn ạ, chú ấy nói hai ngày nữa muốn đến Tây Bắc chụp ảnh.”
Tiêu Quân Trạch im lặng hừ lạnh một tiếng.
“Ông nội, ông gọi cháu về có việc gì?” Tiêu Cận hỏi.
Bây giờ Tiêu Quân Trạch mới nhớ ra việc chính, “Không phải tuần trước cháu nói có ý định lập gia đình sao, ông nhờ người quen tìm trong vòng, hôm nay cho cháu xem thử.”
Một tuần trước, Tiêu Cận về số 1 đường Trung Sơn, hy vọng Tiêu Quân Trạch đến thăm Tiêu Bắc Duyên, nhưng Tiêu Quân Trạch từ chối. Việc Tiêu Bắc Duyên tự ý đến nhà họ Kim từ hôn khiến ông cụ rất mất mặt, dù có đánh anh ta cũng chẳng thể vớt vát lại thể diện.
Nhắc đến cuộc hôn nhân với nhà họ Kim, Tiêu Cận nói anh không còn trẻ nữa, muốn Tiêu Quân Trạch tìm hộ anh một cô gái phù hợp. Nếu nhà họ Tiêu cần, anh có thể liên hôn.
Tiêu Quân Trạch rất vui, dù không nói nhưng đứa cháu ông thích nhất chính là Tiêu Cận. Bây giờ anh tự nguyện lập gia đình, thấy vậy ông vô cùng mừng.
Đột nhiên Tiêu Quân Trạch nhớ ra, lúc đầu chỉ nói hai nhà Tiêu – Kim liên hôn, nhưng không nói nhất định phải là Tiêu Bắc Duyên và Kim Thục Đường. Đổi thành Tiêu Cận cũng được.
Chỉ là sau khi Tiêu Bắc Duyên từ hôn, làm mất mặt nhà họ Kim, Tiêu Quân Trạch không biết phải nói thế nào. Thật trùng hợp, trước khi nhà họ Tiêu nghĩ ra cách giải quyết, nhà họ Kim bên kia đã đưa ra đề nghị tương tự.
Hôm nay, gọi Tiêu Cận về là để gặp nhà họ Kim.
Tiêu Quân Trạch nói qua ý định của mình với Tiêu Cận, nhưng anh không hề lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Lát nữa chú Kim sẽ đưa con gái đến đây ạ?” Tiêu Cận hỏi.
Tiêu Quân Trạch gật đầu, “Cháu có muốn sửa soạn lại chút không?” Sau khi ngồi trong văn phòng một ngày, bộ vest của anh hơi nhăn. Tiêu Quân Trạch biết Tiêu Cận không để ý điều này, nhưng vẫn nhắc anh. Không ngờ Tiêu Cận ngoan ngoãn đồng ý theo người giúp việc lên tầng tắm rửa thay quần áo.
Có vẻ như đứa trẻ này thật sự muốn lập gia đình.
Khoảng 6 giờ tối, xung quanh là hai người giúp việc, cửa nhà họ Tiêu bị đẩy ra.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Cận mặc áo sơ mi trắng và quần tây xám, dáng người cao ráo đi theo Tiêu Quân Trạch ra cửa đón khách.
Kim Trọng Hiền lịch sự cúi chào Tiêu Quân Trạch, nhiệt tình bắt tay với Tiêu Cận. Phía sau ông ta là Kim Phi Phi mặc váy trắng đang ngại ngùng câu nệ.
Kim Trọng Hiền kéo tay Kim Phi Phi, cười nói: “Chú Tiêu, cháu đưa Phi Phi đến gặp chú. Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu.”